[KỂ CHUYỆN VOZ] KHÁCH SẠN CÓ MA Ở TÂN BÌNH
Xuất phát từ topic này https://vozforums.com/showthread.php?t=5101365 Và em cũng đã hứa với các thím bên đó là sau khi đi công chuyện về sẽ kể cho các thím nghe https://vozforums.com/showthread.php?t=5101365&page=6Em thì cũng không phải thuộc dạng viết văn hay nên các thím thông cảm bỏ qua. Em vào vấn đề luôn ạ.
Chả là em và gấu em hay có thói quen là cuối tuần t7 đi ra ngoài ngủ ban đêm sẵn tiện đi chơi thì như mọi lần là bắt đầu 20h30 là đi lấy phòng trước rồi bỏ đồ đó xong ra ngoài đi chơi ăn uống gì đó nhưng hôm đó lại đi trễ nên ks quen hết phòng mà ks quen thì ở Q10, hết phòng thì 2 đứa mới chạy lanh quanh đi chơi ăn uống thì lúc đó đã tới 22h30 rồi mà chưa tìm được phòng, hôm đó chả biết ma xui quỷ khiến thế nào thì em lại chạy tới tận tân bình mà cụ thể là khu Bàu Cát 2 mà mọi người quen gọi là Bàu Cát đôi. Mà cũng xui là cũng k có ks nào phòng ở khu ấy, chạy lanh quanh khu đó 1 hồi thì phát hiện ra có 1 cái ks nằm ở khu đó mà em cũng k biết nó nằm ở bàu cát 2 hay là 4 nữa nhưng có 1 điểm nhận biết đó là phía trước ks có 1 cái cv nhỏ có đu quay xe lửa gì đó cho con nít chơi, em nói tới đây thì các thím hay đi khu đó hay ở khu đó chắc là biết ks nào rồi
Thì nhìn vào thì thấy bên trong không giống với các ks khác là đèn sáng sủa mà nó có màu đỏ kiểu như đèn bên trong màu đỏ nó cứ mờ mờ ảo ảo, thì khi nhìn kỹ thì đó là 1 cái ks của người hoa, bên trong tối om và bề ngang cái ks độ 4m hơn tí chưa tới 4m5 thì khi dừng trước cửa ks thì thấy bên trong có 1 ông nhìn cũng hơi mập và lùn tầm 30 35t nhưng theo phỏng đoán của em thì k phải ông chủ, thì em mới hỏi với vào là
- còn phòng không anh? ông anh đó mới tl
- còn phòng
Rồi sau đó e chạy xe vào thì khi chạy xe vào thì không biết từ bên ngoài có 1 thằng nhóc cũng cở 19 20t chạy vào để dắt xe cho em, em mới nhủ thầm " quái lạ nãy đứng ở ngoài có thấy thằng này đâu, nhưng thôi kệ mie không sao khuya quá rồi vào luôn". Sau đó ông đó mới hỏi là lấy phòng quạt hay máy lạnh thì em nói là máy lạnh. Tiếp theo là ổng lấy từ trong hộc tủ 1 cái biên lai kiểu như vé xe ổng mới ghi biển số xe và số phòng + tiền phòng thì ổng ghi xong r nói 150k em cho a lấy tiền trước.
Em mới nghĩ trong đầu " đù má rẻ vậy ta khu bàu cát này bèo lắm qua đêm cũng 250k 300k mà ở đây có 150k qua đêm, nếu phòng ốc ngon chắc còn quay lại. Sau đó em với gấu em mới lên phòng thì khi bước lên cầu thang thì em có nhìn vào phía nhà sau thì xe của khách thì để phía sau và đó cũng là phòng thờ luôn, đèn thì đỏ loét nhìn cứ y như cái nhà thổ trong các phim bên hồng kong, đỏ lòm các thím à nhìn u ám vl. Nhưng em thôi kệ, chắc người Hoa người ta vậy, rồi sau đó em với gấu theo thằng ku hồi nãy em nói lên phòng, ở tận lầu 3 mà ks éo có thang máy các thím à, leo mệt vl, trên đường lên thì có 1 cặp đi xuống mà em có nhìn qua thì thấy đó là ông chú tầm 55t và 1 bà cũng tầm ấy vừa đi vừa nói chuyện mà em nghe được trong câu chuyện ấy thì ông chú đó nói là nó bị sốt nên tôi phải về còn bà kia thì kiểu như trách mắng là sao tự nhiên sốt h này, mà nói cũng lớn các thím à đủ thằng nhóc và em với gấu nghe rồi sau đó lên tới phòng thì thằng ku đó vào để mở phòng và bật máy lạnh, cái vụ mà lên mở phòng cho khách và mở máy lạnh là e thấy lạ vì ở các ks khách thì tiếp tân đưa chìa khoá phòng và chìa khoá cho khách để khách tự lên còn ở đây thì lại khác thì lúc thằng đó vào phòng thì gấu em có nói là " anh ơi ở đây thấy sao sao ak, u ám quá hay đi chỗ khác đi - thì em mới nói là h này chỗ nào cũng hết phòng thôi lỡ rồi vào đi em chứ h này ra đường nguy hiểm lắm thế là gấu em k nói gì nhưng gương mặt cũng căng thẳng lắm. À nói sơ về gấu em 1 chút là tính rất sợ ở 1m ở 1 nơi lạ, rất sợ ma nhưng rất khoái phim ma và hay tưởng tượng rất phong phú về vấn đề tâm linh. Tiếp theo đó khi lên tới phòng thì xui vl các thím ạ, máy lạnh hư nên thằng ku kia phải chạy xuống lấy chìa khoá khác đổi phòng cho em và lúc đó thì chỉ có em và gấu thôi với cái phòng đang mở.
Sau 1 hồi tìm lại hình ảnh của vụ hôm đó thì kết quả là mất rồi nên không có hình minh chứng cho các bác được.
Em xin kể tiếp câu chuyện ạ.
Thì sau khi thằng ki kua xuống để lấy chìa khoá phòng khác cho em thì lúc đó ấy chỉ em và gấu, tính em thì thích khám phá này nọ nên em đi lòng vòng trước mấy phòng khác, còn gấu em thì sợ nên chỉ dám đứng ở hành lang trước phòng hư máy lạnh mà nhìn xung quanh còn em thì đi lanh quanh mà ks này ngộ vl mấy thím à, phòng nào k có ai ở thì cứ mở toang của phòng ra mà chả có mở đèn nhìn đen thui, ghê vl, phòng em thì k là dạng phòng đơn nên k có ban công, còn phòng ban công thì k có ai ở và cửa thì mở toang đừng ở hành lanh chỗ gấu em đứng thì thấy thẳng phòng đôi là phòng ban công, em thì k có sợ gì nên vào thằng phòng em để bật cái tivi xem mà ai ngờ cái remote nó bị hết pin nên em đành đi qua cái phòng đôi hướng ra ban công để xem xem có remote không để e tháo pin từ remote bên đó gắn qua cái remote của phòng em, thì khi e vào phòng đó rồi thì tối thui k thấy gì nhưng cũng may là có ánh đèn đường từ phía công viên nhỏ trước ks nó hắt vào mà phòng này k ban công các thím à mà nó là 1 mảng kiếng lớn giống như các nhà cao tầng thì ánh sáng bên ngoài hắt vào mờ mờ vì 1 phần đèn đường màu vàng và cái kiếng trong cái phòng này cũng màu ngà ngà vàng nên ánh sáng rất mờ vì theo e suy đoán thì cái kiếng này đã lâu rồi k ai lau rửa nên bụi bám vào rất dày nên ánh sáng có phần mờ mờ nhưng cũng đủ nhìn thấy bên trong là 2 cái giường to trải ga giường màu trắng nhìn cũng sạch sẽ nhưng nhìn xung quanh thì em thấy phong cách bày trí giống các ks ở hồng kong năm 1980 mấy mà các thím hay xem phim, và lúc đó em đang loay hoay tháo pin remote vì phòng k có mở đèn em phải nhờ đèn ánh sáng bên ngoài và đèn vàng vàng hành lang em mới thấy được cái remote nhưng em cũng phải dùng tay để mò mẫm và cảm nhận được, thì khi mở nắp remote ra thì dm pin nó chảy tè le các thím ạ, chứng tỏ phòng nãy đã lâu k ai thuê và kiếng không ai lau chùi thì lúc đó gấu em đứng phía trước phòng của tụi em thì mới nói " anh ơi ra đi ở trong đó làm gì v tối thui nhìn gê quá" thì em mới chịu đi ra và còn chống chế vài câu là " anh vào lấy pin thay cho cái remote này". Sau đó thì thằng ku kia cũng chạy lên, thấy nó thở hổn hển thì nghĩ là thằng này nó chạy lên chứ nó éo đi nữa, thì ku cậu mới nói là anh chị chịu khó lên tầng trên, OK em cũng lên tầng trên nhưng tầng trên là lầu 4 và khi em lên thì theo em cảm nhận được thì ở tầng này chỉ có 2 đứa em ở thôi rồi sau đó ku cậu mở cửa vào mở đèn mở máy lạnh tivi rồi sau đó bỏ cái remote vào túi áo đi xún thì em có kiu lại nói là để cái remote lại đây để có gì tự chỉnh nhiệt độ thì ku cậu đó nói 1 câu nghe vl, " dạ em chỉ có 1 cái remote để chỉnh máy lạnh cho các phòng" dm, nghe nản luôn các thím à, nhưng thôi kệ lạnh thì tắt luôn mở quạt cũng được.
Sau đó thì đã xong xui màn nc vs ku cậu thì đóng cửa lại soạn đồ đạt ra để thay ngủ cho thoải mái Em mới vào toilet rửa mặt tay chân cho thoải mái nhưng dm khi vào cái toilet thì hỡi ôi, thời này mà còn xài máy nước nóng lạnh hình vuông bo tròn 4 góc treo cao tận trần nhà nhưng mà éo có nước nóng các thím à, cống thì nghẹt éo thoát dc luôn
Tiếp theo đó là gấu em lên giường để dọn gối thì thì khi xách gối lên thì thấy 1 đống tóc phụ nữ ở dưới gối và kế bên giường là 1 cái tấm gương bề dài to bằng cái giường và cao khoảng nữa mét, nhìn lạnh lẽo vl, nhìn vào thấy mình trong đó thấy ớn ớn, lúc đó là em cũng hơi lo lo rồi nhưng thấy cũng k có gì bất ổn. Rồi sau đó thì các thím biết là ntn rồi đó 1 trai 1 gái vào ks thì làm gì? Nhưng hỡi ôi trong lúc làm việc thì cái giường nó kiu kẽo kẹt kiểu như sắp sập tới nơi cái này mà ở tầng 3 làm đêm hôm chắc thốn lắm may là ở tầng 4 chỉ có mỗi tụi em Rồi sau đó 2 đứa đi ngủ nhưng tới đêm.
Lúc đó khoảng 1h sáng em không nhớ chính xác lắm, thì tự nhiên em mắc đái nên dậy đi đái lúc trước khi đi ngủ là em tính tắt đèn nhưng gấu em nó sợ nên để đèn ngủ luôn cho đỡ sợ, em nằm ngoài gấu nằm trong cái gương thì khi em đi đái thì khi đái xong em vào thì tự nhiên em nghe có tiếng sột soạt trong phòng, em mới lay gấu em dạy nói là anh có tiếng sột soạt trong phòng em có nghe không? mà lạ lắm các thím à, cái tiếng sột soạt này nó phát ra không liên tục, kiểu như kiu xong r 1 hồi sau nó mới kiu nữa nên 1 hồi sau gấu em mới nghe được, em thì cũng hơi lo lo nhưng mà cái tiếng sột soạt rất khó chịu nên cả 2 đều k ngủ được, nên cả 2 quyết định đi tìm cái tiếng đó nằm ở đâu, mà tìm cả 10p không phát hiện được, thì tự nhiên em mới nói để a tìm ở dưới gầm giường xem sao mà quả thật trong 10p đó em không nghĩ tới cái gầm giường thì khi em ý kiến lên v thì gấu em mới nói là coi chừng đó anh vì em biết khi gấu em nói vậy thì e cũng mường tượng ra 1 tên sát nhân giấu mặt núp dưới gầm giường trên tay lăm cây rìu sẵn sàng bổ nhào ra cho mỗi đứa 1 nhát kiểu như mấy tên sát nhân hàng loạt trong các phim kinh dị
Thì em mới nói là cứ thử đi chứ tiếng này cứ sột soạt khó chịu quá nên em mới cuối xún và dùng đèn pin điện thoại soi thì không thấy gì, gấu em nó sợ nên mở tivi lên xem mà dm đêm hôm có mỗi đài chiếu cl gì mà tiếng nước lào hay campuchia gì đó nghe chả hiểu mẹ gì, mà tiếng sột soạt đó lại cứ kiu lên, rồi 1 hồi sau nó im k kiu nữa nhưng nó im luôn các thím à, sau đó vì 1 phần cũng mệt nên bùn ngủ quá nên cả 2 ngủ luôn thì tầm 3h sáng thì lại nghe tiếng sột soạt rất lớn nên em tỉnh giấc, gấu em cũng tỉnh ngủ, thì cũng hơi sợ sợ rồi sau đó cả 2 tính đang vuốt ve tính làm phát nữa thì em các thím à, cái cửa tử đó rớt ra 1 cái đúng rớt trúng cái bàn kiếng để phía trước bể 1 cái xoảng làm cái bàn kiếng bể tanh bành luôn, dm e cá là cả nhà nghe luôn đó. hết hoàn luôn các thím à, tắt nứng luôn, lật đật ngồi dậy nhìn dáo dát, sau cái đợt đó thì là 1 bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ, nếu mà rớt cái cánh tủ bể bàn kiếng thì người trong nhà nhất là 2 ông tiếp tân ở dưới phải đi tìm hiểu đằng này em ngồi trên giường cả 15p cũng k thấy động tĩnh gì luôn, dm các thím lúc trong hoàn cảnh ấy là éo biết làm gì luôn ngoài việc ngồi im, và em ngồi im cả 20p mới dám bỏ 2 cái chân xuống đất mang dép để đi lại xung quanh xem tình hình rồi đi lại cái tủ thì thấy cái tủ đầy mối, nó ăn lút nhút trong đó mà từ đầu lúc em nhận phòng thì chả thấy gì, em bổ sung thêm chi tiết là lúc đầu nhận phòng em có mở cánh cửa tủ ấy ra nhưng không thấy gì khác thường và cả tiếng động sột soạt Em và gấu em mới lật đật thay đồ thu dọn đồ đạc để trể phòng dù biết lúc đó mới 3h30 4h sáng. Con gấu em nó sợ tới nỗi éo dám đi đái, em phải đứng canh cho nó đái vì nó sợ đái đóng cửa r cái cửa tự động khoá nên em phải đứng chờ và sau khi mọi thứ xong xui thì cả 2 mới lết từ tầng 4 xuống tầng trệt để trả phòng thì khi xuống thấy 2 thằng cha lúc nhận phòng ngủ như éo có chuyện gì xày ra mặc dù trên kia mới rớt cái cánh tủ bể tanh bành cái bàn kiếng, kiu 1 hồi thì mới chịu tỉnh dậy mà khi tỉnh dậy thì em mới trình bày là trên đó cánh tủ đồ bị rớt bể bàn kiếng rồi bạn em sợ quá nên anh cho em trả phòng sớm mà ổng éo chịu kiu là chịu khó lên lại đi r sáng mai trả luôn, em mới kiu là v a cho đồi phòng khác đi chứ phòng v sao ở thì ổng nói hết phòng rồi, rồi đi ngủ tiếp trong khi đó em nhìn ra phía sau nhà là chỗ để xe thấy có mấy chiếc mà ổng nói hết phòng mà ổng ngủ mie rồi nên đành quay lên lại vào cái bãi chiến trường đó nhìn hoang tàn sợ vl, gấu em éo dám vào luôn, em nói lắm mới chịu vào thì khi vào đóng cửa em mới lại nhìn kỹ thì thấy mối nhiều vl các thím à, bò lúc nhúc trong đó tạo ra tiếng sột soạt mà em vẫn thắc mắc là lúc nhận phòng mình cũng mở tủ ra xe thấy có gì đâu với lại không nghe tiếng sột soạt ấy. Còn phần gấu em thì vừa mệt vừa sợ nên leo lên giường nằm như đầu hôm, mà lạ các thím à, gấu em vừa nằm xuống là tự nhiên bên tay phải là phía bên gương tự nhiên nổi da gà còn bên trái thì bình thường Em lật đật lên gu gồ sệt liền cái vụ này thì thấy nói là có người cõi âm nằm bên đó nên mới bị như vậy. Rồi ma xui quỷ khiến sao 2 đứa ngủ ngon lành tới sáng 7h rồi sau đó trả phòng, xuống thì có nói cái thằng tiếp tân hôm qua vụ việc như v thì nó nghe xong r im im kiểu như nó biết là sẽ xảy ra như v, sau đó em dắt xe ra ks thì nhìn vào lại 1 lần nữa thấy treo biển sang tiệm. Em với gấu chạy về sau đó ăn sáng thì em mới kể lại với gấu 1 số chi tiết mà e thấy bất thường từ hôm qua tới lúc xảy ra chuyện lúc rạng sáng hôm nay là
-Lúc em vào cái phòng đôi hướng ra ngoài để lấy pin remote thì em có bước ra cửa sổ thì em lại thấy thằng ku dắt 2 đứa em lên phòng ngồi ở phía bên công viên mặc dù lúc đó nó đang đi xuống đổi phòng cho em, em thấy rõ ràng nó ngồi bên công viên và bắt ngang 1 chân
-Tiếp theo đó là tại sao khi bể cả bàn kiếng và phát ra tiếng lớn như vậy trong đêm tĩnh lặng mà 2 ông thần kia lại không biết? và khi xuống đổi phòng trình bày tình trạng như v mà ông kia lại không 1 chút gì biến sắc kiểu như biết rồi vậy? Và cũng không thèm lên kiểm tra luôn.
-Ngay lúc mà em với gấu lên nhận phòng thì có 2 ông bà đi xuống nhưng khi đi ngang và nghe được câu chuyện của 2 người em có nhìn lướt sang 2 người thì thấy có gì bí ẩn và sợ hãi, mặc dù câu chuyện 2 người nói là con của ông đó bị sốt nên phải về nhưng con ổng chứ có phải con bả đâu mà bả cũng sợ hãi và gương mặt thất thần, vì mình biết 2 người này không phải vợ chồng.
-Cái cuối cùng là thằng ku kia, khi nó mở cửa phòng cho mình và mở máy lạnh tivi quạt cho mình xong nó chạy xuống liền luôn kiểu như k dám ở trên đây 1 giây phút nào hết. Có uẩn khúc gì ở đây?????
[CHUYỆN MA CÓ THẬT] OAN HỒN NHÀ HÀNG XÓM!
Chuyện xảy ra hơn tháng nay rồi, và vẫn tiếp diễn đến hiện tại, lần gần nhất là vừa diễn ra đêm qua, đến giờ mình vẫn còn kinh hãi.
Mình không định chia sẻ nhưng cứ thấy khó chịu rấm rứt trong người quá, cần phải nói ra với ai đó và tìm sự đồng cảm. Mấy thím tin thì chia sẻ, không cũng đừng gạch đá nhé!
Chuyện là thế này, đầu tiên xin nói sơ lược về tiểu sử cũng như nơi mình sinh sống. Mình năm nay 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học xong, hiện đang xin việc. Trong thời gian chờ tiếp nhận hồ sơ phỏng vấn thì mình đi đi về về giữa Sài Gòn và Long An - Quê mình. Nhà mình thuộc một xã tương đối nghèo, lại nằm trong con hẻm nhỏ khá hoang vắng, dù rằng trong xóm cũng nhiều hộ nhưng các thím biết đấy, ở quê đất rộng người thưa, mỗi nhà cách nhau một khoảng sân, cây cối um tùm vài chục đến vài trăm mét là chuyện bình thường. Mỗi khi trời tối nhập nhoạng là ếch nhái, chim chóc, ve, chuột... kêu loạn lên, ai không quen ở lại một đêm bảo đảm ớn lạnh xương sống luôn.
Gia đình mình khá đông anh chị em, tất cả sáu người, tính luôn ba mẹ là tám. Mình thứ sáu, còn một đứa em trai năm nay đang học lớp mười ở xã, các anh chị trên mình đã dựng vợ gả chồng ra ở riêng cả rồi, nói chung cũng khá thành đạt. Thế nên thời gian mình lên SG học thì ở nhà chỉ còn thằng cu em ở với ông bà già đã gần 70 tuổi. Mỗi khi mình về thăm quê thì nó mừng lắm, cứ quấn lấy mình suốt ngày, hỏi han đủ thứ.
Nhà mình vô thần, chả thờ cúng gì cả, nhưng cũng không báng bổ thần linh hay đạo giáo nào. Mình quan niệm có thờ có thiêng, có kiêng thì có lành thôi. Mà thật sự thì mình gan dạ từ nhỏ, chả biết sợ ma là quái gì, có khi về quê giữa đêm mất ngủ còn bật phim kinh dị lên xem trong khi cửa nhà mở toang hoác, gió máy ầm ầm ngoài trời.
Lan man thế đủ rồi, mình vào vấn đề chính đây. Trở lại độ một tháng trước, mình vừa cắp đít về quê tận hưởng chuỗi ngày thất nghiệp, thì chả hiểu sao đúng dịp nhà hàng xóm có đám tang. Đây là nhà ông Hai sát vách nhà mình, gọi là sát vách chứ thực ra cũng cách mấy chục mét. Ông này hơn 70 tuổi rồi, thuộc dạng cao niên nhất xóm, về già còn mắc thêm căn bệnh mù lòa, hoàn cảnh rất tội nghiệp.
Ông Hai có cả thảy tám đứa con, nhưng vì nhiều lý do nên nhiều người đã bỏ đi biệt xứ từ lâu, còn ở lại với ông chỉ có ba người con, trong đó hai đã có gia đình và ở chung nhà luôn, riêng người con gái út vẫn độc thân. Nghe thì tưởng trẻ, thực tế chị này ngót nghét ba mươi rồi, cũng gọi là có tí nhan sắc nhưng tính tình mưa nắng thất thường nên thời gian trước có một số thanh niên ngấp nghé nhưng về sau thì té hết cả, chẳng còn ai dám dây vào, thành ra càng ngày càng khó chịu. (Chuyện này thì mình nghe thằng em kể, chứ mình suốt ngày học ở SG đâu rành).
Chị này tên Liên, nghe đâu năm trước có chửa hoang mà bên nhà trai không thèm cưới, gia đình khuyên bả phá thai nhưng bả không nghe, cố giữ lại, rồi chả hiểu sao có buổi chiều ra giếng quay nước thế nào lại bị cây đòn quay đập mạnh vào bụng, thế là sẩy thai (thím nào ở quê chắc biết thứ dụng cụ quay nước nguyên thủy này). Đợt đó chị Liên khóc rồi bệnh liệt giường cả tháng trời, định tuyệt thực tự tử, may mà gia đình và hàng xóm láng giềng ra sức khuyên nhủ mãi mới chịu thôi. Mà kể cũng tội mấy thím ạ, sau vụ đó một thời gian thì bả phát điên luôn, suốt ngày kêu la ầm ĩ, thậm chí tiêu tiểu trây trét đầy nhà, báo hại ông Hai già cả mù lòa còn phải nai lưng ra dọn dẹp, thương con nên ông chả than thở gì, ráng mà làm thôi, về phần anh chị của bả thì gần như trốn biệt luôn.
Nói nào ngay, nhà mình cách xa cả khoảng mà mỗi lần về mình vẫn phải nghe ba mẹ than phiền, nói chị Liên cứ đêm khuya là hú hét inh ỏi, ba mẹ chả ngủ nghê gì được, nhưng nghĩ cũng tội thân gái trẻ mang tiếng chửa hoang, mất con rồi còn bị thần kinh nên cố chịu đựng cho qua. Thằng em mình tên Biền cực nhát gan ngược lại với mình, cũng kể khuya khuya nó hay thấy chị Liên ra ngồi ở gần miệng giếng rồi cứ cắm cúi nhìn xuống bên dưới khóc than, đầu tóc rũ rượi nom kinh lắm. Mình thắc mắc sao khuya không ai nhốt chị lại, để đi lang thang thế rủi té giếng hay ra đường bị xe tông phải thì sao, nó bảo chả biết, ông Hai có chốt cửa nhưng bả mạnh lắm, xô rầm rầm mấy cái là bung cửa ra ngay.
Mấy lần đó mình nghe rồi bỏ ngoài tai, thời gian học hành trên phố chiếm hết tâm trí rồi, thôi thì phần số ai sao người đó gánh vậy. Bẵng đi một thời gian, nào ngờ bữa nay về lại thấy hàng xóm bu đông nghịt bên nhà ông Hai, hỏi mới biết chị Liên lọt giếng chết đêm qua, đến tận sáng nay mới có người phát hiện vớt lên, hiện giờ đang chuẩn bị liệm.
Mình nghe mà rụng rời tay chân, da gà ốc át nổi hết cả lên, phần vì ớn lạnh, phần vì thương chị còn trẻ lại chịu số phận bi thảm như vậy. Sau đó mình theo thằng Biền qua nhà ông Hai thăm nom, nhân tiện hóng chuyện tí. Nói thật là đến giờ mình vẫn hối hận vì cái hôm đó sao lại tò mò nhìn thi thể chị Liên làm gì, ám ảnh kinh khủng luôn mấy thím ạ, da người chết đuối nó bủng beo, trắng bợt bạt nhìn kinh dị lắm, nhất là đôi môi chị giống như bị lở loét, từng lớp da thay nhau bong tróc ra, chưa kể mắt chị không biết có ai vuốt không mà một bên khép hờ một bên mở lên trừng trừng lộ toàn tròng trắng trợn ngược hằn tia máu đỏ au, mình nhìn một phát tự dưng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ xương sống xuống tận dưới chân, vội quay mặt đi ngay, nhưng từ lúc đó hình ảnh chị Liên in sâu vào tâm trí, không sao quên được.
Mình vừa quay mặt đi thì xung quanh đột nhiên xôn xao, tiếng mọi người ồ lên kinh hoảng, thằng Biền khều mình thì thào bằng giọng run run:
- Anh Sáu, chị Liên tự nhiên hộc máu kìa, ghê quá...
Mình nghe vậy dù không muốn nhìn nhưng theo phản xạ lập tức quay đầu lại, chứng kiến tận mắt máu hòa theo nước giếng chảy ra từ mũi và miệng chị Liên, loang cả ra cái giường tre chị đang nằm tạm. Còn đang hoảng thì lại nghe thằng Biền thì thầm tiếp:
- Anh Sáu, em nghe người ta nói chết oan hay bị hộc máu khi gặp người thân lắm đó!
Mẹ nó, cái thằng này, đang sợ còn gặp nó hù mãi. Mình bực quá, gạt phắt đi:
- Cái này là hiện tượng hay gặp ở người chết đuối thôi, mày đừng nói bậy bạ!
- Ủa, vậy hả? Ai biết đâu nè!
Thằng Biền lầm bầm nhưng mình biết nó chả tin đâu, thôi mặc kệ, mình lôi nó về nhà, không dám nán lại nữa. Ma thì chả sợ nhưng nhìn xác chết trắng nhợt ớn vãi, ở lâu không nên.
Bọn mình về nhà lo cơm nước, bên kia thì tẩm liệm khóc lóc ồn ào, người dân ghé viếng rất đông, ba mẹ sau khi ăn cơm cũng túc trực suốt bên đó phụ hợ cho đến tận tối mịt mới về. Mình cũng xẹt qua xẹt lại xem giúp được gì thì giúp, công việc chính là giữ xe cho khách đến viếng, tiện thể tán dóc với mấy thanh niên trong xóm. Nghe bọn nó nói phụ nữ mà chết trẻ, lại chết oan kiểu vậy thì oan hồn thường khó siêu thoát, sẽ thành quỷ dữ trù dập ám hại cả cái xóm này mà mình phì cười, thèm gạch cho mỗi thằng vài cái, thời buổi nào rồi mà còn tin mấy chuyện nhảm nhí này.
Bị mình gạt đi, một thằng trong đám bực dọc mới nói với mình câu này, đến giờ mình vẫn nhớ rất rõ không sai một chữ:
- Mày chờ rồi xem, chưa thấy chưa tin, đến lúc mày bị rồi mới biết!
Mình nghe vậy phì cười, chả thèm để ý, cũng không nói gì thêm tránh tranh cãi không cần thiết. Sau đó là ba ngày đám tang, cả gia đình mình gần như ở bên nhà ông Hai, chỉ về nhà khi cần tắm rửa, ăn luôn cơm bên đó, đám thì người ta thường đãi cháo gà, trái cây này nọ, có gì ăn nấy cho đỡ đói thôi, tang gia bối rối mà.
Sáng hôm đó chôn cất chị Liên xong, bà con họ hàng, xóm giềng rút sạch, trả lại khung cảnh hoang vắng đìu hiu bên nhà ông Hai, thì ngay tối đó bắt đầu có chuyện xảy ra.
Mình còn nhớ như in, lúc đó tầm 11h khuya, mình đang lên mạng xem tin tức thì thằng Biền rủ xuống dưới bếp ăn cơm. Do đang dịp nghỉ hè nên nó tha hồ thức khuya xem truyện, thằng này ghiền đọc truyện kinh luôn, manga, truyện chữ, thể loại gì nó cũng nhai ráo, thành ra toàn say mê đọc truyện, đói lắm mới chịu ăn cơm. Ba mẹ mình đã ngủ từ sớm rồi. Mình đang xem dở bài báo, hơn nữa cảnh tượng thi thể chị Liên vẫn quanh quẩn trong đầu khiến mấy bữa nay mình ăn cơm không vô, vậy nên bảo nó xuống dọn cơm trước, lát mình xuống sau. Đâu tầm mười phút sau, nó hớt hơ hớt hãi chạy lên, mặt tái mét lắp bắp:
- Anh... anh Sáu...
- Gì chạy như bị ma đuổi vậy mày? - Mình hỏi.
- Chị... Chị... Liên...
- Sao?
- Em mới thấy... chị Liên...
Mắt mình đang dán chặt vào máy tính vội ngước lên, trông rõ sự kinh hoảng trên mặt thằng Biền, mình biết nó không nói xạo, dù vậy vẫn hỏi lại:
- Thấy ở đâu? Chị Liên chết rồi, thấy gì nữa?
Thằng Biền co rúm đến sát cạnh mình, chỉ chỉ tay xuống sau nhà:
- Dưới bếp. Chị Liên mới khều em rõ ràng...
Thật khó diễn tả cảm giác mình lúc này, nửa tin nửa ngờ, lại có chút gì đó sờ sợ. Mình không sợ ma vì mình tin trên đời không có ma quỷ, chứ không phải mình có thể tỉnh rụi khi thấy "nó".
- Chị Liên đứng đâu khều mày?
- Ngay cửa sổ. Hồi nãy xuống dưới tự nhiên em thấy ớn lạnh, mới đóng cửa sau lại nhưng vẫn để cửa sổ cho mát, rồi bới cơm ra, ngồi xoay lưng lại cửa sổ. Mới và được mấy đũa thì nghe ai khều nhẹ sau lưng, quay ra thấy bả...
Thằng Biền bải hoải ngồi phịch xuống tấm phản, người tựa sát vào mình, nó liên tục rùng mình, sự lạnh lẽo từ nó truyền sang khiến mình ớn óc theo. Nhưng thân là anh, xưa nay lại tự hào không biết sợ ma là gì, mình đâu thể để nó biết mình cũng đang sợ bỏ mẹ ra, thế nên đứng dậy hùng hổ:
- Đi, xuống bếp với tao!
Nó lắc đầu lia lịa:
- Thôi, anh Sáu xuống mình đi, em sợ lắm!
- Ờ, mày ngồi đây một mình coi chừng bả vô tìm đó! - Mình dọa.
Nó lật đật bật dậy, rón rén theo sau thằng anh đang "dũng cảm" bước từng bước chắc nịch xuống bếp trong nhịp tim đập ầm ầm như vỡ đê.
Cũng nói thêm cho mấy thím rõ, nhà mình dưới quê thuộc dạng nhà gạch cũ, không phải vì không có tiền xây sửa lại, mà ba mẹ mình ở vậy quen rồi, chả muốn thay đổi, hơn nữa nhà vậy cho mát mẻ. Nhà mình xây kiểu chữ L phổ biến, nhưng chỉ được phần trước là bê tông cốt thép, riêng phần nhà bếp là kiểu nhà ngói xưa cực mát, buổi trưa xuống không cần bật quạt vẫn có cảm giác như mùa đông luôn. Xung quanh bếp thì cây cối um tùm, đủ loại cây ăn quả nhưng chỉ lắp cái bóng đèn vàng nhỏ, ba mẹ tiết kiệm ít khi bật, thành thử ngồi trong nhà nhìn ra bên ngoài vào buổi tối chỉ thấy một khoảng đen mịt mùng với đủ loại âm thanh rền rĩ thôi.
Khi xuống đến nơi, đập vào mắt mình là cái chén cơm vỡ vụn dưới đất, có lẽ khi nãy thằng Biền hoảng quá vứt luôn chén mà chạy. Mình ngó ra cửa sổ chả thấy gì ngoài bóng đêm, thở phào một hơi nhẹ nhõm, mình hừ mũi:
- Có quái gì đâu? Mày đói quá bị quáng gà rồi!
- Em... thấy rõ ràng mà, sao quáng được. Mặt bả... xanh như tàu lá chuối vậy, ghê lắm! - Thằng Biền im một hồi thì nói.
Mẹ, cái thằng này, có cần diễn tả rõ ràng vậy không?
Mình rất muốn tin nó, và thật sự là mình tin nó, nhưng vì lý do nào đó vẫn cố phủ nhận:
- Thời buổi này làm gì có ma cỏ, đừng nói nhảm nữa, lấy chén khác ăn cơm đi!
Thằng Biền có vẻ bực dọc vì mình không tin, nhưng không dám cãi lại, lặng lẽ lấy chén, mở nắp nồi xới cơm.
Bỗng nhiên tay nó khựng lại, mắt trân trân nhìn vào trong nồi. Thấy vậy, mình hỏi:
- Gì nữa?
Nó không nói gì, chỉ hít sâu một hơi rồi ngoắc ngoắc tay ra hiệu bảo mình tới gần. Mình đi lại, tò mò nhìn vào nồi, nửa nồi cơm mới nấu lúc chiều giờ chỉ còn lại một chút cơm khét dưới đáy, nước và bùn non tanh tưởi chả biết từ đâu ra bám đầy xung quanh thành nồi.
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh từ phía cửa sổ cuộn thốc vào lưng mình, theo bản năng mình vội quay lại nhưng chẳng thấy gì, bên tai nghe văng vẳng âm thanh sợ hãi của thằng Biền:
- Anh Sáu... tin em chưa? Em thấy thật mà!
Nguồn Truyện: #Voz #Codon22
Tên tác giả: Bitw
TIỂU THUYẾT NGÀI SPLITFOOT
Tôi tự hỏi rằng những câu chuyện hay nhất liệu có phải là những câu chuyện khó phân loại nhất. Sến súa hay lãng mạn? Lôi cuốn hay châm biếm? Câu chuyện thay đổi hình dáng theo từng người đọc. Hiểu được là tiếp thu được, sửa đổi được, loại bỏ được. Để rồi, khi cuốn sách đóng lại, một dạng hình ảnh sống động vẫn phải còn lại trong tâm trí, hồi sinh từ cõi hư không. Đôi khi người đọc biết rằng sự kết nối cuối cùng chỉ được tạo nên bởi cường độ trong hiệu ứng, trí nhứ và dư chấn, đằng sau quyển sách chỉ là một kệ sách.
Dù giờ vẫn còn khá sớm, tôi vẫn ngờ rằng cuốn tiểu thuyết thứ ba của Samantha Hunt, "Ngài Splitfoot", sẽ ám ảnh tôi.
Hunt, chủ nhân giải thưởng Orange với cuốn tiểu thuyết viết năm 2008, "Sáng chế của tất cả những thứ khác", giới thiệu trong cuốn "Ngài Splitfoot" một câu chuyện mập mờ về hai chuyến phiêu lưu. Cả hai chuyến đi đều liên quan đến người phụ nữ không thoát ra được cái bóng của tuổi thơ. Một chuyến hành trình do Ruth mặt mụn dẫn đầu, một cô nàng rắc rối tại nhà tế bần bang New York do một tín đồ công giáo trả tiền cho việc quản lý chỗ ở. Ruth đã tuyệt giao với chị gái của mình, El, khi được 18 tuổi và không bao giờ gặp lại cô. Một chuyến đi khác, được nói tới trong chương phụ, xảy ra nhiều năm sau khi Ruth hộ tống con gái của El, Cora, thoát khỏi chốn nguy hiểm. Cuộc sống của Ruth và Cora quyện vào nhau như thể nếu một thứ gì đó - hoặc một ai đó - đang quan sát họ, cũng phải ló đầu ra. Ý tôi là một nguời nào đó chứ không phải cái mác người đọc.
Trong những năm tưởng chừng như vô tội của Ruth, tại nhà tế bần Tình yêu của Chúa!, cô bước một bước với Nat, một cậu trai yếu đuối có thể gọi hồn các bậc phụ huynh đã qua đời của đám trẻ mồ côi trong nhà. Đúng lúc đó, dưới ảnh hưởng của một người đàn ông vừa đáng tin vừa đáng sợ là Ngài Bell, Nat phát triển tài năng này thành một cách kiếm tiền. Liệu hắn chỉ là một gã lang băm hay là một mối đe dọa với thế giới tâm linh?
Ruth trẻ tuổi bắt đầu tham gia vào các buổi cầu hồn, ngờ rằng cô không có những khả năng siêu nhiên của Nat. Tuy nhiên cô khôn ngoan, cô thấy rất nhiều. Cô tạm ngưng sự hoài nghi về bản thân. Sau cùng, kỳ quái hơn là cảm giác thần thánh nhất khi nhìn từ góc nhìn tối tăm của xã hội.
"Trên một chiếc ghế bành lớn màu nâu với những cái gối màu xám tro đơn giản," Hunt viết, "một gã đàn ông rậm râu đầy sợ hãi với một cặp kính dày cộm cài lên áo sơ mi có cổ áo màu xanh Hải quân. Mặt hắn trắng nhợt và phồng lên, hắn chơi quá nhiều trò điện tử. Hắn không ở đây vì sự hoài niệm. Hắn ở đây vì một người đã chết và không cho hắn biết tiền nằm trong tài khoản ngân hàng nào. Vợ hắn ngồi cạnh hắn. Bà trông có vẻ dễ chịu, mắt nâu lấp lánh. Ruth nghĩ: giỏi đấy, giữ bí mật với ông chồng như thể bà ta đang tìm kiếm lời nhắn từ một cậu nhóc yểu mệnh mà cô ta từng biết.... Và cạnh bà là Mẹ. 'Ruth.' Mẹ mỉm cười. Răng bà là những mảnh màu xám tan vào nhau. Mẹ là một hố đen trong phòng khách, hoàn toàn trống rỗng sự quan tâm lẫn lòng trác ẩn và cả những phẩm chất mà một người mẹ thực sự phải có."
Cụm "phải có" đó là kẻ sát nhân, sao Ruth biết được đây? Và sao đứa cháu gái của cô, Cora, biết, khi đó là lúc nó phải cân nhắc việc trở thành một người mẹ? Việc không có sự hướng dẫn cụ thể cho thấy một miệng núi lửa vô cùng lớn trong cuộc sống của những người phụ nữ trẻ, sự khan hiếm lời khuyên xuanh quanh đe dọa cuộc sống của họ. "Có sự hy sinh, sự đối lập, sự nổi loạn, nỗi ám ảnh và sự tôn thờ, nhưng không hề có từ ngữ phúc tạp nào cho thứ đứng giữa một người mẹ và một đứa con gái, dây mơ rễ má, một mối quan hệ sâu đậm, con người ngạt thở trong những từ ngữ hào nhoáng và dễ chịu để xoa dịu mọi chuyện."
Nhân vật bí ẩn trong chính Ngài. Splitfoot là một khoảng trống, một miệng núi lửa khác, cơ quan xuyên suốt bị thế lực tinh thần liên lạc và tác động. Tên của hắn được gợi ra từ Nat khi đào sâu vào người mẹ của Ruth trẻ tuổi. (là ngẫu nhiên, hay chúng ta có thể gọi là định mệnh, sự chi phối Ngài Bell tự lộ ra từ một nơi ẩn náu trong tầng hầm Tình yêu của Chúa! suốt buổi gọi hồn cụ thể đó?) Cái tên Splitfoot gợi ra một con quỷ với bộ móng chẻ. Tuy nhiên Ruth không nản lòng. "Đối với cô, Ngài Splitfoot là hai và đôi khi lại là một, những bà mẹ và những đứa con của họ, Nat và Ruth, sống và chết."
Tất cả những cuốn sách đều là cái bóng của những cuốn sách khác - cuốn lấy cảm hứng từ những âm vang ma quái, sự cộng hưởng. Tolstoy ám ảnh Margaret Mitchell; George MacDonald thông báo cho C.S. Lewis. "Ngài Splitfoot" không tránh khỏi việc gợi lại những khía cạnh trong "Thần giữ của" của Marilynne Robinson - trong mối quan hệ giữa dì và cháu gái (một Ruth khác, trong "Thần giữ của") và cũng trong hình ảnh một cặp phụ nữ bị phân tách, hàng thay thế xen vào con đường tệ hại của họ giữa thế giới vô cảm và nhân quả không tương xứng.
Tôi đã đánh dấu rất nhiều trang trong sự tôn trọng những dòng văn sinh động mà bản sao chép "Ngài Splitfoot" chứa đụng với những góc sách dày cộm. Hunt diễn giải theo cách văn hoa và đầy ma thuật cho cảnh quan đầy buồn tẻ của Troy và bang New York - và tôi nói thế này với từ ngữ thô thiển, với sự đề cao bản chất của nó.
"Troy là một đô thị ngà ngà say," cô ấy viết, " xây dựng dựa trên ba hợp lưu mạnh nhất: Panhooseck và Paanpack, những người già; cổ áo sơ mi và thép, những ngành công nghiệp cũ; Hudson và Erie, hệ thống đường thủy lỗi thời." Bên cạnh đó chúng ta tìm thấy Nhà Tế bần Tình yêu của Chúa!, nông trại và điệp vụ, "một on gấu bằng gạch với lốm đốm ghẻ. Sự khéo tay từ quá khứ - đá ngầm và những cánh cửa vững chắc, đường ray ghế đầy khớp nối bằng ngón tay và sàn gỗ cứng - đang bị khủng bổ bởi các nhà cung cấp, thể chế, công sản đồ nội thất không thể phá hủy đến các ký túc xá và những tổ chức tôn giáo." Không thuyết tinh thần cỏ cây tuyệt thế có thể khiến chúng gần gũi được. Bang New York, nhớ đi, là một mái ấm của chị em Fox lịch sử, trò chơi khăm giữa thế kỷ 19 của họ về những giọng nói trong không gian và những màn đánh đập đã mở ra một lòng tin trong giao tiếp với người chết giúp mở rộng hơn cả những lời thú tội và phỉ báng của chị em nhà Fox.
Miêu tả của Hunt về địa hình đầy đau đớn của sự thân thuộc giữa con người thật quá đỉnh. Người yêu đã kết hôn của Cora cho cô ấy biết, mô tả lại mối quan hệ của mình với vợ, "Bọn anh yêu nhau một cách tệ hại, như gai với móc câu." Rất nhanh sau đó, Cora nhận ra cô đã có thai với một hội viên, tên là Lord. Khi anh ta cố gắng lừa cô hủy cái thvieensaan khấu đã được sắp đặt cho sự can thiệp khẩn cấp. Ruth, giờ đang bị câm một cách bí ẩn, tới dẫn Cora vào một thời kỳ lang thang từ Lackwanna ở phí tây bang New York đến Adirondacks, bằng cách này, bắt đầu thuật lại một cuộc trốn chạy dành cho Cora đối lập với bản thân Ruth cách đây nhiều năm trước. "Một đứa trẻ hư hỏng có nghĩa gì với thế giới?" Hunt đặt câu hỏi. Với một chỗ đứng trong ngôi nhà của cả người sống lẫn người chết, một nhân vật như Ngài Splitfoot, ngay cả nếu anh ta chỉ là tưởng tượng, có thể cũng là kẻ duy nhất thật sự đủ năng lực để trả lời.
Bước tới phần kết của cuốn sách, Hunt cung cấp một bài phê bình nhẹ nhàng cho những cuốn tiểu thuyết truyền thống bằng con đường của một nhân vật phụ - một "nhà hoạt động ma" tên Sheresa, kẻ làm việc cho một văn phòng tại một khách sạn tại bang New York. Cô được mô tả như "phòng chờ cho người chết." Sheresa mệt mỏi, cô ta nói, về "văn bản độc địa... Như được sinh ra, sống cuộc đời của mình, rồi chết đi. Bạn biết đấy. Bản văn chỉ có một hướng đi. làm tôi thất vọng xem."
Sự thật rằng tính chất tuyến tính của sự thuật lại có thể áp đặt sự hạn chế đáng thất vọng lên một câu chuyện - đặc biệt là một câu chuyện với những nhân vật đầy tự tin và lãnh đạm và đầy liên kết như những nhân vật ở đây, những người trông có vẻ bị bỏ rơi từ một túi đựng những bức hình Diane Arbus vô danh cho đến nay.Tuy nhiên, Sheresa không thể thất vọng với "Ngài Splitfoot." Cô ấy có thể thấy rằng cuốn tiểu thuyết này chuyển động không chỉ qua hai khung hình, được kể qua hai giọng nói, một ngôi thứ nhất và một ngôi thứ ba, mà còn chuyển động qua bốn chiều không gian, đóng dấu bản thân vào tâm trí người đọc. Đầy thôi miên và lấp lánh, "Ngài Splitfoot" khẳng định sự hiện diện ma quái của chính nó. Trí nhớ, cả người chết lẫn cuốn sách bắt đầu từ ngày xửa ngày xưa, đều tuân theo quy tắc mà bản thân nó chọn lựa.
TIỂU THUYẾT NGÔI MỘ RỖNG
Nguồn: easyvegan.com
Người dịch: Venomous Viper
Kinh dị với một trái tim
(Lời tiết lộ đầy đủ: tôi đã nhận một bản sao điện tử miễn phí của cuốn sách này từ lời đánh giá của Edelweiss.
Phát súng cảnh báo cho sự bạo hành, bao gồm cả văn hóa cưỡng bức.)
Trích dẫn:
"Bố mẹ chắc sẽ rất thất vọng đây. Họ toàn bảo bọn tớ rằng chẳng có con ma nào trên đời cả."
"Có một thứ mà Karen Garrow từng nó về số phận của vũ trụ. Nó là một trong những chương trình truyền hình của cô, một tập tôi đã coi cả tá lần trên TV dưới tầng hầm. Tất cả chúng ta, cô ấy nói, tất cả chúng ta và mọi thứ đã đang và sẽ tồn tại, đều được tạo nên từ một thứ đã hình thành trong buổi đầu của vũ trụ, và nó sẽ tồn tại đến tận cùng. Nguyên tử sẽ phân hủy, hạt sẽ bị phá vỡ, mọi thứ sẽ tan rã và vỡ vụn cho đến khi không thể nhận dạng được nữa - suy thoái nặng nề - nhưng sẽ mất hàng tỷ tỷ năm mà chúng ta thậm chí còn không đủ từ ngữ để đo đếm thời gian dài cỡ đó. Mọi thứ cùng đến từ một vụ nổ khí nóng và mọi thứ sẽ cùng kết thúc trong bóng đêm trống rỗng. Nó chẳng liên quan gì đến việc chúng ta tin cái gì và chúng ta muốn cái gì hay việc chúng ta cần trấn an bản thân trong tuyệt vọng thế nào rằng khoảnh khắc ngắn ngủi chúng ta sống sau cùng vẫn có ý nghĩa. Không có gì quan trọng trong phút cuối.
Và Karen nở một nụ cười thật tươi, và cô ấy nói, "Nhưng nó chưa phải là kết thúc. Nó có nghĩa là bây giờ, mọi thứ chúng ta có, tùy thuộc vào việc chúng ta nắm giữ thế nào.""
"Tôi đã vô cùng mệt mỏi với những thằng đàn ông quyết định việc tôi có được tiếp tục tồn tại thêm một ngày nữa hay không rồi."
Nội dung:
Phút trước, Breezy Lin mười bảy tuổi tham gia một buổi tiệc tại trường trung học; phút sau, cô tỉnh dậy trong một cái huyệt không sâu lắm, trong một ngôi nhà bị bỏ hoang chỉ cách nhà cô vài dãy nhà, một gã đàn ông đáng sợ bị ám bởi một cái bóng còn đáng sợ hơn hăm hở đào cô lên. Cô với lấy hắn, kéo... và có gì đó trong người hắn gãy rắc. bản báo cáo của nhân viên điều tra sẽ liệt kê nguyên nhân tử vong là do đau tim, nhưng Breezy đã giết ông ta. Giống như hắn ta đã giết gia đình bốn người đó, ngồi quanh bàn ăn, rất nhiều năm trước đây.
Một năm trôi qua kể từ cái chết của cô, và suốt thời gian Breezy biến thành một thứ trái với tự nhiên. Đứng dậy nhờ ma thuật - và những cái chết của hàng ngàn con chim, mỗi một con trong bán kính 2 dặm từ mộ của cô - Breezy là một kẻ báo thù. Một cái xác được hồi sinh, sống lại từ cõi chết để săn người sống. Breezy có thể nhận ra kẻ giết người, những kẻ mặc tội lỗi của bản thân như một chiếc áo choàng; tội lỗi của chúng mời gọi cô, đánh thức cơn đói trong cô, và sau khi cô ăn chúng, cô sẽ gánh hết những ký ức ma quái của chúng bên mình, mãi mãi. Không thể trở về nhà, Breezy bắt đầu đi quá giâng xe khắp nơi, tìm kiếm sự trả thù cho những linh hồn bị sát hại khác.
Nhưng không phải cho cô. Không bao giờ dành cho cô, bởi vì Breezy không có ký ức về cái chết của mình. Án mạng của cô vẫn là một bí ẩn.
Ngôi mộ rỗng mở ra rất nhiều điều giống như Cô gái từ đáy giếng, với Breezy là một phiên bản Mỹ hóa, trẻ hơn của hồn ma Okiku ba trăm tuổi (người tôi vô cùng ngưỡng mộ). Nhưng Breezy có chỉ hai cái xác dưới quyền mình trước khi cô bị bắt cóc bởi một giác phái Tin lành săn quái vật. À, "săn" không đúng lắm: cha của Pastor Willow đã săn đuổi chúng, trong lúc ông tìm thấy, bắt cóc (nếu cần thiết), và "cứu chữa" họ - tất cả với sự giúp đỡ của con quái vật cổ xưa nhất, xấu xa nhất, to lớn nhất trong số tất cả chúng, một con mãnh thú móng chẻ chúng trìu mến gọi là Mẹ và bị giam cầm trong một khu mỏ bị bỏ hoang.
Tuyệt vọng khi "bình thường" thêm lần nữa, Breezy bị giằng xé giữa hy vọng và hiện thực. Một tân binh của thế giới ma cà rồng và quỷ ăn thịt (và ma sói, và nữ thần báo tử, và bóng đè, và bóng trắng, và có thể có cả người cá nữa; những con quái vật trong thế giới này đa dạng và đầy tưởng tượng và nếu có phần tiếp theo, tôi thực sự hy vọng chúng ta sẽ gặp thêm nhiều nữa!), cô không biết bắt đầu từ đâu, phải tin tưởng vào ai. Với sự giúp đỡ của một người bạn tù tên Rain; phù thủy Ingrid; anh em Zeke và Jake; và Violet, một trong những câu chuyện thành công của Pastor Willow, Breezy phải học cách phân biệt tội lỗi và vô tội; sự quái dị với sự bình thường. (Lời khuyên sâu sắc: thành viên của các loài phần lớn đều không tương thích.)
Ngôi mộ rỗng là một sự pha trộn gần như hoàn hảo của truyện kinh dị, giả tưởng, hài hước theo hướng xấu xa, sự kỳ quặc của khoa học, và nữ quyền. Trong khi kinh dị chắc chắn là thể loại chiếm ưu thế, Wallace làm câu chuyện tràn lan - sự quan sát của Breezy nói riêng - với sự hài hước bệnh hoạn gượng gạo. (Để biết thêm: "Luật đầu tiên của câu lạc bộ buôn người cá là đừng nói chuyện về câu lạc bộ buôn người cá.") Mặc dù cô rõ ràng là một đứa trẻ hiểu biết, thông mình, giọng nói vẫn nghe như cả tin một cách xuất sắc. Tôi đã phải lòng Breezy hơi nhiều; cô ấy ngốc nghếch một cách tuyệt vời, tự tin và thoải mái với cơ thể mình, tràn đầy tham vọng và niềm tin. Khi cô thức dậy với bản thân là xác sống, cô sử dụng một phương pháp hợp lý để hiểu được tình trạng của mình, hoàn thành danh sách nhỏ gọn những cách cô không thể chết được lưu trên máy tính xách tay NASA bị cô trộm. Là một người cũng hay lập danh sách, tôi có thể thuật lại.
Breezy cũng có nhận thức xã hội một cách mới mẻ, đó là điều mang đến cho câu chuyện khuynh hướng nữ quyền/công lý xã hội. Một đứa con lai - dòng máu Ireland từ mẹ, dòng máu Trung Quốc từ người cha - Breezy không lạ gì sự phân biệt chủng tộc. Cô cũng chủ động về tình dục trong một xã hội gắn mác những cô gái thích quan hệ là "đ*" - và bôi nhọ họ là "những ả giả ngây" nên tránh xa. một thời gian ngắn trước khi cô bị giết, Breezy là nạn nhân của lời đồn đáng khinh dành cho gái điếm... những lời đồn có thể đã bị lu mờ nhờ sự kiện mùa hè sau đó, nếu cô không mất tích (bao gồm cả một trong những người bạn cùng lớp công khai bản thân là người chuyển giới). Cộng thêm cô ấy cũng là người song tính, và hoàn toàn bình thường.
Có rất nhiều chi tiết tuyệt vời về nữ quyền trong cuốn sách này, tôi thậm chí còn không thể kể hết. Chúng đủ tinh tế để đọc giả có thể sẽ có xu hướng bỏ qua rất nhiều nếu họ không chú ý. Ví dụ, mẹ của Breezy có cái tên khác con bà, cho thấy rằng bà vẫn giữ tên mình sau khi đã kết hôn. Breezy lập dị một cách thú vị; cô mơ mộng mình sẽ làm phi hành gia, được cắm trại trong không gian như đứa trẻ, và đọc cuốn Khoa học Mỹ vì thích thú. Breezy viết cả thơ về tự nhiên trong vũ trụ - hơn cả niềm vui của tôi - là những gì đẹp đẽ nhất trong cuốn sách; một số tôi còn thậm chí đặt sang một bên để đưa vào khẩu pháo tôn giáo những không phải của tôn giáo. (ý nghĩ thôi: cuốn Truyện ngụ ngôn của Octavia Butler.)
Và Breezy không đơn độc: mẹ Breezy đã nghiên cứu ngành khoa học thần kinh tại MIT, và bạn thân của mẹ cô Karen Garrow (cũng là con lai, là cô gái mà Breezy phải lòng đầu tiên) là một nhà vật lý học người thường xuất hiện trên những chương trình truyền hình về Vật lý và Thiên văn học. "Bà là người đầu tiên họ phỏng vấn khi họ muốn chứng minh rằng khoa học chỉ dành cho thiểu số và những phụ nữ trẻ cũng như những ông già da trắng." Breezy không muốn làm hình mẫu phụ nữ hư hỏng.
Tôi cũng thích cách Wallace đưa Breezy vào một lời tiên tri, một số phận đặc biệt, một định mệnh an bài - thứ Breezy ngoan cố quyết định phớt lờ đi, ít nhất là cho đến hiện tại. Cô sẽ không trở thành nô lệ cho phỏng đoán của bạn, nó đó! Cái kết khá là hoàn hảo, dù tôi đã hy vọng Breezy sẽ vượt qua con đường tìm kiếm kẻ đã giết cô một lần nữa. Một năm đầy sợ hãi là quá đủ cho những gì cô ấy mắc nợ rồi, tôi nghĩ vậy.
Wallace thường xuyên tham khảo văn hóa thịnh hành, và những yếu tố đa dạng của câu chuyện nhắc tôi nhớ đến một vài cuốn sách và những chương trình truyền hình yêu thích của tôi: Làm người, Siêu nhiên (đặc biệt là đoạn nhà Winchester giải bày khái niệm tốt xấu, nhân tính và tà ác); Menagerie của Rachel Vincent (thật bí hiểm!); Cô gái đến từ đáy giếng của Rin Chupeco, cuốn tôi đã đề cập, và phần đi kèm của nó, Sự chịu đựng; có rất nhiều sắc thái Buffy ở đây, từ cái tên của Pastor Willow đến sự hài hước tinh quái và buổi lễ dành cho những người phụ nữ thông minh. Tôi chưa hề đọc tác phẩm của Holly Black, nhưng câu chuyện chắc chắc có cùng lối đi giống cuốn Những bức tường quanh ta của Nova Ren Suma.
4.5 sao đặc sệt, đến mức 5 sao ở những chỗ cần thiết. Tôi hy vọng được thấy nhiều hơn về sự phục hận chính nghĩa (và quái vật nữa!), nhưng câu chuyện dù sao cũng đã rất tuyệt rồi.
TIỂU THUYẾT CHIẾC THẮT LƯNG BỊ QUỶ ÁM
Tác giả: lead21pc
Thể loại: Horror
Summary: Có gì đáng sợ hơn khi bạn sắp bị đứt nửa người vì một chiếc thắt lưng.
Một ngày nắng nóng, ánh nắng chiếu qua chiếc cửa số bẩn, thiêu nóng làn da lộ ra ngoài chiếc chăn này. Cái đài đang khò khè một bản tin du lịch khó chịu, lại nó nữa, ngày nào cũng lại cái bản tin chán chường đó. Tôi quấn mình trong chiếc chăn, lấy chiếc gối đè lên lỗ tai để những thứ tiếng đó không tài nào lọt vào tai mình, nhưng những tiếng thì thầm nó lại đang rót vào tai tôi.
Kính chào quý thính giả, đây là bản tin du lịch của đài tiếng nói Việt Nam, phát trên làn sóng FM…. Hôm nay thật là một ngày nóng bức, nhưng xin đừng lo, hôm nay là một ngày thích hợp để đi du ngoạn. Nắng nhẹ và gió thổi nhè nhè thích hợp cho một buổi ngồi uống nước lề đường, tiện dụng và độc đáo….
Tôi cầm cái đài ném nó vào tường rồi bật dậy, đánh răng rửa mặt. Hôm nay tôi có hẹn đi phỏng vấn công việc vào buổi trưa. Nhìn đồng hồ, kim đã điểm hơn mười một giờ còn khoảng hai tiếng nữa để chuẩn bị đến đó. Tôi tính nhẩm không biết đây đã là lần thứ mấy mình xin việc rồi, để xem nào, khoảng tầm hai mươi lần hơn. Họ lúc nào cũng trọng bằng cấp, ở công ty cũ tôi cũng làm mà đâu cần cái tờ giấy đó mà, sao họ lại trọng cái tờ giấy ấy nhỉ, chúng làm tôi có giá hơn chắc. Rầu rĩ mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, mặc một bộ complê vào người, mặc quần vào và thắt lại thắt lưng. Ơ kìa, cái thắt lưng đã cũ nát, từng mảnh da đã hết liên kết được với nhau, chúng bắt đầu vỡ vụn ra, cái dây thắt đã bắt đầu lỏng ra, phải đi mua ngay mới được. Tôi nhớ ở đầu ngõ xóm này có một tiệm tạp hoá bán nhiều thứ lắm, cơ mà tôi không hi vọng có bán thắt lưng.
Cái ngõ nơi tôi sống không phải là một con đường rộng và ngắn dẫn tới đường cái. Nó là một con hẻm bị bao quanh bởi hai bước tường xi măng che cái lối đi nhỏ trở nên tối và hẹp. Có lẽ do lỗi quy hoạch hoặc vận động không tốt, con hẻm này vẫn chưa được gắn đèn chiếu sáng nên nó rất tối, người qua lại nếu không cẩn thận sẽ va vào nhau. Tuy rằng cái con hẻm này hàng xóm sát vách còn không nói chuyện với nhau, chính vì thế mà tôi chọn nơi này để sinh sống, không có tiếng trẻ con khóc, không có mấy thằng choai choai tụ tập phá làng phá xóm và đặc biệt không hề có mấy thằng cai nghiện hút chích. Căn nhà của tôi cũng không phải là to tác gì, chỉ là một căn nhà cấp ba nhưng đầy đủ điện nước sinh hoạt.
Tôi cẩn thận khoá cửa nhà rồi mặc quần short đi ra đầu ngõ nhằm đi mua một chiếc thắt lưng mới được, chiếc quần này lúc tôi may nó hơi rộng hèn ra phải có thắt lưng, không thì ngay buổi mà nó tuột thì tôi có lẽ chui xuống lỗ để tránh cái ánh nhìn thiếu thiện cảm. Tôi đi được chừng nửa con hẻm tối tăm thì một bàn già ngồi bệt bên vệ tường, người nơi này thường ngại tiếp xúc với nhau, tốt nhất tôi nên lướt ngang thì bà ta lên tiếng.
“Này chàng trai trẻ, ta thấy chiếc quân short cậu đang mặc hiện thời không hợp với cái áo cậu đang mặc, đúng không?”
Tôi chỉ muốn trả lời qua loa cho xong chuyện nhưng như thế có lẽ bà ta lại hỏi thêm, chi bằng tôi trả lời mục đích rồi cho qua nhanh mà thôi.
“À vâng! Cái thắt lưng của cháu bị hư nên phải mua cái mới! Thôi chào bà nhé!”
“Này chàng trai trẻ, thật trùng hợp, ta cũng có một cái thắt lưng còn mới tinh ta tính mua tặng cháu ta nhưng nó lại đột ngột mất. Cháu hãy nhận giúp ta coi như quà tặng nhé!”
Lưỡng lự trước lòng tốt của bà già đó, tôi không biết nên làm gì, dù gì hồi nhỏ ba má vẫn thường căn dặn không được nhận đồ của người lạ. Bây giờ tôi đã lớn và ý thức được nhiều chuyện, cơ mà nhận quà ai mà không thích, thế là tôi nhận quà của bà ta, cảm ơn rồi quay về nhà. Đứng trước chiến gương đứng, tôi có thể thấy toàn bộ mặt trước của cơ thể. Chiếc thắt lưng mới này khá lạ, một màu đen toả khắp nơi, nó đủ dài để có thể xỏ vào đỉa quần, nhưng nó lại có những hoạ tiết răng cưa được may dích dắc nhau. Điều lạ lùng ở nó là tôi có một cảm giác gai thắt lưng khó tả cứ như có những chiếc chân be bé của loài bò rết đang cắm phập vào tôi. Có lẽ tôi chỉ tưởng tượng thôi nhưng lâu rồi tôi chưa có cảm giác này từ hồi ba mẹ tôi…. Có lẽ tôi đã suy nghĩ mông lung quá, tôi không bao giờ muốn nhắc lại chuyện đó nữa.
Mười hai giờ trưa, cái nắng gắt gỏng sà trên cái mái tôn, hấp nóng mọi vật thể phía dưới nó. Tôi đổ mồ hôi như tắm bỏ vài giấy tờ cần thiết cho buổi phỏng vấn vào cặp, đảm bảo rằng chiếc kẹp hồ sơ không rớt ra ngoài và không quên mang theo một chiếc bút dự phòng. Tôi đóng cửa cẩn thận rồi dắt chiếc Wave ra khỏi cổng, khoá chốt và kiểm tra sơ lược một lần nữa cho chắc ăn rồi phóng đi.
Tôi lao ra đường phố giữa cái trời nắng chói chang này, ánh nắng bị các nhà cao tầng che mất cộng thêm những cái cây xanh che đi một phần cái nóng của nó. Mấy năm gần đây thành phố phát triển mạnh ở mảng du lịch, nó mọc khách sạn và các khu cao tầng nhanh như nấm, lúc nào trên đường cũng có rất nhiều đoàn du lịch. Thành phố đã quy hoạch các con đường, các cầu vượt được xây thêm để phục vụ họ, khốn khổ cho những kẻ thất nghiệp như tôi, tiền làm ra thì không có còn tiền thuế ngày một tăng thêm, khốn kiếp cái hệ thống hành chính này. Chiếc xe vẫn lao đi với tốc độ vừa phải, mặc dù đã có chiếc nón bảo hiểm che bớt đi ánh nắng nhưng cái nóng nó vẫn phà vào sau gáy tôi thậ khó chịu. Những con thiêu thân lao ra nắng nóng và đốt cháy chính mình trên cái vỉa hè kia chỉ để ngắm cảnh. Mặc kệ bọn họ, đèn xanh đã bật tôi lao ra quốc lộ, làn xe chạy rất nhanh và không khí nóng đến mức nó bị bóp méo khiến hình ảnh phía trước bị biến dạng. Đột ngột, ở bụng tôi bỗng thắt lên dữ dội, tôi loạng choạng tấp vào bên lề, một cơn đau bất thường từ một người đã chuẩn bị trước. Cơn đau chỉ mới xuất hiện một lần trước đó sau khi… tôi nhận chiếc thắt lưng từ bà già bí ẩn kia. Chắc tôi tưởng tượng thôi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được. Tôi nhìn vào đồng hồ thì ôi mẹ ơi đã hơn mười hai ba mươ bảy phút và tôi phải mất đúng hơn ba mươi phút hơn mới đến được chỗ đó. Tôi phóng như bay, cuối cùng đã đến đó nhưng lại trễ hơn hai hay ba phút để đến được chỗ phỏng vấn. Họ vẫn nhận phỏng vấn nhưng không khí trong đó thật ngột ngạt khó tả.
Nội dung phỏng vấn chủ yếu xoáy vào kinh nghiệm và bằng cấp của tôi. Tôi học ngành CNTT, một ngành cần rất nhiều kinh nghiệm và kiến thức, nhưng với đại số các công ty gần đây họ quan trọng hoá bằng cấp nhiều hơn là từ miệng của ứng viên. Họ liếc nhìn qua hồ sơ của tôi, những con mắt ái ngại nhìn tôi qua lại rồi họ nói.
“Hồ sơ của anh khá được, không có nhiều bằng cấp lắm nhưng đổi lại anh có nhiều kinh nghiệm. Tuy nhiên quản trị viên của chúng tôi đã---”
Và họ lại bắt đầu điệp khúc đó, chúng tôi đã có người như anh và từ chối. Trong lúc đó tôi chỉ thầm cầu mong cái thằng đó chết đi cho rảnh để tôi có thể lấp chỗ của nó, tôi cầu nguyện đến mức cơn đau bụng kia quay lại với tôi. Tôi đau đớn đứng đậy cúi chào nhà tuyển dụng và bắt đầu bước ra khỏi cửa. Có một ai đó đứng ngay cửa với một bộ mặt hốt hoảng lao nhanh vào phòng.
“Nguy rồi giám đốc ơi, quản trị server đã chết rồi ạ! Anh ấy đột nhiên sùi bọt mép sau đó thì tim ngừng đập!”
Tôi có nghe nhầm không, mới vừa mấy phút trước tôi đã ước thằng đó nó chết và ngay sau đó tôi nghe thấy cái tin động trời này. Tôi không thể tin vào tai mình nữa, liệu có chăng đây có phải sự trùng hợp không. Mà không phải việc của tôi, tôi đi thẳng ra nhà để xe rồi với cái mặt sầu não vì thất bại, tôi quay về nhà.
Tối hôm đó bữa tối chỉ có một ổ bánh mì và ấm nước nguội tôi nấu từ bữa trước, tôi không còn nhiều tiền nữa rồi và tiền tháng lại sắp tới. Có lẽ kiểu này tôi phải hạ mình làm những công việc phổ thông mà thôi. Ăn xong bữa tối rồi tôi đi tắm, tôi thoa xà bông rồi thoa khắp người, đến thắt lưng thì có một vết cắn lạ lùng hình chân rết phủ quanh đó. Vết thâm lại vừa y các hoạ tiết có trên chiếc thắt lưng, tôi nghĩ có lẽ mình thắt quá chặt chăng. Tôi bỏ qua nó và lau người xong rồi mặc quần áo vào, đi vào phòng và dự định lên mạng tìm kiếm một công việc khác thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là những người phỏng vấn tôi ban trưa, họ nói rằng do quản trị của họ qua đời đột ngột, tôi có thể nhận việc vào ngày mai, tôi cảm ơn họ cúp máy. Trời ơi, tôi đã đậu phỏng vấn vì cái điều mà tôi đã cầu nguyện, đó không phải là một cách chính thống để nhận việc. Tôi vui mừng leo lên giường và không quên cài đặt báo thức, tối hôm đó tui mừng đến nỗi gần như không ngủ được.
Tôi ngủ và trong giấc ngủ đó tôi mơ thấy mình đang đi du lịch trên một chiếc máy bay. Đó là ba năm về trước, tôi nhìn sang bên cạnh là ba mẹ tôi vẫn đang cười đùa với nhau. Tôi và ba mẹ đã trúng thưởng một vé đi Nhật Bản nhờ trò rút thăm trúng thưởng, chúng tôi rất hào hứng chuẩn bị cho chuyến đi, chúng tôi còn khoe với họ hàng rằng sẽ đem và rất nhiều hình chụp về để khoe. Dù tôi rất vui nhưng ba mẹ tôi vẫn là người vui nhất, mấy chục năm sinh sống họ không hề có một chút nào ngơi nghỉ chỉ để lo cho gia đình, ít nhất trong cuộc sống này có một cuộc đi chơi đúng nghĩa. Tôi vui lây cho họ, và cho chính bản thân mình đến mức đêm trước ngày đi tôi đã thức suốt đêm cho đến tận hôm sau. Sáng dậy, trên đường đón taxi đến sân bay, tôi đã gật gù nhiều lần. Ba mẹ nhắc nhở tôi nên nhanh chân lên làm thủ tục chuyến bay. Tôi đã choáng ngợp với mọi thứ trên đó. Máy bay bay được ba tiếng thì đi đến một vùng biển, và trời đã đêm, sau khi ăn tối tôi cảm thấy buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi, ba mẹ vẫn đang cười đùa.
Tôi tỉnh dậy trong trạng thái đau đầu dữ dội và điều đầu tiên tôi thấy là tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng, xung quanh rất nhiều dụng cụ y tế. Tôi lờ mờ đoán được mình đang ở trong bệnh viên, nhưng làm thế nào mà như thế, tôi đang ở trên máy bay mà. Sau khi được bác sỹ kiểm tra kỹ càng, hai người cảnh sát đến báo cho tôi một tin động trời. Cha mẹ tôi đã chết cùng với phi hành đoàn trên đó, chỉ mình tôi còn sống, họ không thể tin được điều kì diệu đã xảy đến với tôi, tôi chỉ bị chấn động não và một vài chấn thương phần mềm. Tôi đã sốc nặng với cái tin đó, năm đó tôi đúng mười bảy tuổi. Người thân duy nhất của tôi qua đời, để lại một căn nhà và nơi tin cậy phải nhờ các cậu các cô, suốt quãng thời gian hai năm sau đó, tôi tốt nghiệp và đi học lên cao, cú sốc tinh thần còn đó, tôi tốt nghiệp đại học không lấy một người bạn. Sau đó tôi nguôi ngoai và bắt đầu có một công việc nho nhỏ do cậu tôi giới thiệu. Tôi bán căn nhà của ba mẹ và những kỷ vật rồi đi mua một căn nhà riêng, sống một mình và không kết giao với ai.
Chiếc chuông điện thoại đổ lên liên hồi, đánh thức cơn mê ngủ của tôi. Ngồi dậy và ôm chân mình, tôi đã khóc vì ký ức tồi tệ đó lại quay về với mình. Ngày đầu tiên đi làm, tôi không thể trễ được, ăn qua loa và mặc quần áo vào rồi phóng tới chỗ làm. Môi trường ở đây khá là thoải mái, ngoài các công việc theo lịch cụ thể, tôi còn rảnh khoảng sáu tiếng mỗi ngày. Điều xảy ra sau đó mới thật sự là kỳ quặc, một người đồng nghiệp của tôi khá là xấu tính, anh ta thường hay lấy công những việc tôi làm rồi gán cho anh ta này nọ. Nếu tôi phản ứng lại, anh ta sẽ khiển trách và nói xấu tôi, tôi đã thầm ước rằng anh ta gặp chuyện không may để cho nhớ đời. Ngày hôm sau, anh ta gặp một tai nạn xe cộ, cảnh sát khám hiện trường phát hiện vân tay tôi trên một tờ giấy anh ta mới in cho tập tài liệu báo cáo. Tất nhiên lúc đó tôi có thể chứng minh mình vô tội nhưng điều kì lạ là vân tay tôi lại xuất hiện ngay sau khi anh ta in bản tài liệu đó. Bên cảnh sát không thể buộc tội tôi, điều đó không có nghĩa gì cả.
Một lần khác một nữ văn phòng xinh đẹp, khiến cho đàn ông trong phòng nhiều người tán tỉnh mà không được. Cô ta khá là xấu tính khi từ chối bất kì người đàn ông nào, và rêu rao những thói xấu mà họ không có lên các mạng xã hội rồi cười thích chí, tội nghiệp cho gã nào dính phải cô ta. Tôi đã ước thầm rằng cô ta sẽ bị trừng trị thích đáng. Ngày hôm sau, theo báo cáo của cảnh sát cô ta đã tự lấy dao rạch mặt mình rồi lấy lửa đốt. Điều điên rồ tiếp theo xảy đến là có vân tay của tôi trên đó, tất nhiên là tôi chứng mình mình ngoại phạm nhưng có vẻ mấy ngày nay tôi cảm thấy mình bị theo dõi. Tôi ngồi trên giường, xâu chuỗi lại những tình huống đó, ngay khi tôi vừa ước điều xấu xảy đến với họ, tôi lại gặp một cơn đau bụng kinh hoàng và rồi sau đó họ gặp nạn, có dấu vân tay của tôi trên những vật dụng của họ.
Tôi cảm thấy nóng rát và đau nhói ở phần thắt lưng của mình, tôi nhìn xuống thì thấy những hoạ tiết kia đã biến thành những mảnh kim loại và cắm chặt vào da thịt mình. Tôi không thể gỡ nó ra được, nếu tôi muốn gỡ nó ra thì nó lại cắm sâu hơn nữa, cứ như thể nó là sinh vật sống vậy. Ngày hôm sau tôi nghỉ làm đến bệnh viện hòng lấy nó ra, các bác sỹ bó tay với nó nói rằng mỗi chân kim loại nói liền với mạch máu với hệ thần kinh của tôi, nếu không cẩn thận tôi sẽ chết. Họ nói rằng chưa bao giờ gặp tình huống nay và bảo cái này chắc may các bà phủ thuỷ hoặc thầy trừ tà mới làm được.
Thầy trừ tà như, hình như tôi đã nghe thấy điều này ở đâu rồi. Tôi nhớ rồi, ngay sau khi ra viện từ hồi cú sốc trước, một bà thầy bói tự xưng là nhà trừ tà bảo tôi rằng, mạng tôi bị sao chiếu mạng bởi cái chết rất lớn. Rồi đưa cho tôi tấm danh thiếp, lúc đó tôi cho đó là điều nhảm nhí rồi quăng vật vạ đâu đó. Nếu lời bà ta là đúng, tôi phải nhanh chóng liên hệ mới được. Tôi lục tung căn nhà cốt để tìm nó, và cuối cùng tôi tìm thấy nó nhăn nhó trong chiếc hộp kỷ vật của ba mẹ. Nơi ở của bà ta rất xa, tuốt tận trong rừng ở Thái Lan!!! Thái Lan, ư cái nơi này gắn rất nhiều với truyền thuyết ma quỷ.
Nhiều ngày trôi qua, tôi thu xếp công việc rồi đến đó, rất khó khăn để tìm một người như thế. Như thể họ muốn bảo vệ bà ta cho đến khi tôi bảo họ tôi mắc một lời nguyền, họ mới chỉ đường. Căn chòi được dựng giữa các cây to cao, nhìn như những căn nhà của phù thuỷ trong các bộ phim kinh dị. Tôi định gõ cửa thì cánh cửa tự mở ra, một giọng nói phụ nữ thều thào mời tôi vào. Tôi nói ra mục đích đến đây, bà ta nhìn tôi rồi nói.
“Ta biết mục đích của cậu chàng trai ạ, ta biết cậu từ lúc thảm kịch kia xảy đến. Rất tiếc ta báo rằng lời nguyền này có thể tước đoạt linh hồn cậu và đẩy cậu xuống địa ngục. Chiếc thắt lưng đó bản thân nó đã là một con quỷ, nó thu hút người nào cần nó bằng bất kì cách nào. Chỉ có một cách nhưng cái giá phải trả rất đắt.”
“Xin bà, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, kể cả phải bán tất cả gia tài.”
“Cậu phải giết chết ta rồi mang trái tim vào trong hang sâu, rút máu trong đó nhỏ đúng bốn giọt vào chiếc thắt lưng. Nó sẽ mở ra nhưng cậu sẽ bị tất cả mọi người trên thế gian này đuổi giết.”
“Nhưng thưa bà, tôi không thể làm như thế được. Tôi chưa từng giết người, sao có thể--”
“Cậu đã giết người! Chính cậu đã giết tất cả mọi người trên cái máy bay đó, kể cả cha mẹ cậu, cậu là chúa quỷ hồi sinh trong thân xác con người. Và rồi con quỷ thắt lưng kia sẽ tước đoạt linh hồn cậu, ném cậu lại nơi đã đi để một lần nữa thống trị địa ngục.”
“Không thể nào----”
“Hành trình của cậu bắt đầu, ta không thể nói gì hơn, hành trình của ta đến đây là kết thúc!”
Lão bà nói xong, lấy con dao rạch ngực ra rồi móc lấy tim cho tôi xong thì gục chết. Tôi bàng hoàng không nói nên lời, bên ngoài kia những người đó tập trung lại từ lúc nào và bắt đầu hò hét.
“Giết nó, nó giết thầy trừ tà của chúng ta rồi!”
“Các bác bình tĩnh, không phải tại cháu đâu---”
“Giết nó, con quỷ nói láo!”
Tôi chạy rất lâu sau đó….
Tôi đang chạy vội vã, cơn tức ngực đập vào lồng ngực dồn dập tôi, tôi muốn nghỉ nhưng thời gian không cho phép điều đó. Từng tốp người đang đuổi sau lưng, xẻng và cày cuốc đang theo sau chỉ chờ chực đâm vào tấm lưng này. Từng tốp đốt thắp sáng trưng cả cánh rừng này, tiếng chó sủa và cả tiếng chửi thề hoà vào mùi không khí đuổi giết này. Tôi chạy rồi lại té, tay tôi run rẩy cào cấu lên mặt đất phủ đầy lá khô, đôi chân đẫm máu đang làm chậm bước chân chạy trốn, và cái thắt lưng đáng nguyền rủa này, nó đang cấm phập cái gai sắt nhọn vào da thịt tôi. Chiếc thắt lưng bị nguyền rủa này hiện tại đang bám cứng vào lưng quần tôi, chỉ là một món quà và nó gây ra vô số chuyện không may. Tôi đứng dậy chạy tiếp, chạy tiếp chuyến hành trình vô tận này, tôi mệt lắm, hãy cho tôi nghỉ.
Nhưng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ để thoát khỏi nó mãi mãi, tôi đã đến nơi nhưng có thứ gì đó giữ chân tôi lại, định vị tôi. Và rồi cái thắt lưng cắn đứt nửa người tôi. Tôi thoi thóp và rồi tôi đã ước hãy chấm dứt mọi chuyện điên rồ này, tôi muốn quay lại thời lúc bắt đầu. Một cái lỗ xuất hiện phía dưới kéo tôi xuống phía dưới, nó nóng và đang dần thiêu cháy nhãn cầu, sau đó chỉ còn một màu đỏ.
Tôi đi làm lại, mọi người đã trở lại bình thường, chiếc thắt lưng không còn nữa. Tôi yên tâm sẽ có một cuộc sống mà không phải bị quỷ ám nữa bởi vì tôi thật sự đã thành quỷ rồi, một con quỷ với đôi mắt của quỷ, soi nó trong gương thật là đẹp đẽ.
Thể loại: Horror
Summary: Có gì đáng sợ hơn khi bạn sắp bị đứt nửa người vì một chiếc thắt lưng.
Một ngày nắng nóng, ánh nắng chiếu qua chiếc cửa số bẩn, thiêu nóng làn da lộ ra ngoài chiếc chăn này. Cái đài đang khò khè một bản tin du lịch khó chịu, lại nó nữa, ngày nào cũng lại cái bản tin chán chường đó. Tôi quấn mình trong chiếc chăn, lấy chiếc gối đè lên lỗ tai để những thứ tiếng đó không tài nào lọt vào tai mình, nhưng những tiếng thì thầm nó lại đang rót vào tai tôi.
Kính chào quý thính giả, đây là bản tin du lịch của đài tiếng nói Việt Nam, phát trên làn sóng FM…. Hôm nay thật là một ngày nóng bức, nhưng xin đừng lo, hôm nay là một ngày thích hợp để đi du ngoạn. Nắng nhẹ và gió thổi nhè nhè thích hợp cho một buổi ngồi uống nước lề đường, tiện dụng và độc đáo….
Tôi cầm cái đài ném nó vào tường rồi bật dậy, đánh răng rửa mặt. Hôm nay tôi có hẹn đi phỏng vấn công việc vào buổi trưa. Nhìn đồng hồ, kim đã điểm hơn mười một giờ còn khoảng hai tiếng nữa để chuẩn bị đến đó. Tôi tính nhẩm không biết đây đã là lần thứ mấy mình xin việc rồi, để xem nào, khoảng tầm hai mươi lần hơn. Họ lúc nào cũng trọng bằng cấp, ở công ty cũ tôi cũng làm mà đâu cần cái tờ giấy đó mà, sao họ lại trọng cái tờ giấy ấy nhỉ, chúng làm tôi có giá hơn chắc. Rầu rĩ mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, mặc một bộ complê vào người, mặc quần vào và thắt lại thắt lưng. Ơ kìa, cái thắt lưng đã cũ nát, từng mảnh da đã hết liên kết được với nhau, chúng bắt đầu vỡ vụn ra, cái dây thắt đã bắt đầu lỏng ra, phải đi mua ngay mới được. Tôi nhớ ở đầu ngõ xóm này có một tiệm tạp hoá bán nhiều thứ lắm, cơ mà tôi không hi vọng có bán thắt lưng.
Cái ngõ nơi tôi sống không phải là một con đường rộng và ngắn dẫn tới đường cái. Nó là một con hẻm bị bao quanh bởi hai bước tường xi măng che cái lối đi nhỏ trở nên tối và hẹp. Có lẽ do lỗi quy hoạch hoặc vận động không tốt, con hẻm này vẫn chưa được gắn đèn chiếu sáng nên nó rất tối, người qua lại nếu không cẩn thận sẽ va vào nhau. Tuy rằng cái con hẻm này hàng xóm sát vách còn không nói chuyện với nhau, chính vì thế mà tôi chọn nơi này để sinh sống, không có tiếng trẻ con khóc, không có mấy thằng choai choai tụ tập phá làng phá xóm và đặc biệt không hề có mấy thằng cai nghiện hút chích. Căn nhà của tôi cũng không phải là to tác gì, chỉ là một căn nhà cấp ba nhưng đầy đủ điện nước sinh hoạt.
Tôi cẩn thận khoá cửa nhà rồi mặc quần short đi ra đầu ngõ nhằm đi mua một chiếc thắt lưng mới được, chiếc quần này lúc tôi may nó hơi rộng hèn ra phải có thắt lưng, không thì ngay buổi mà nó tuột thì tôi có lẽ chui xuống lỗ để tránh cái ánh nhìn thiếu thiện cảm. Tôi đi được chừng nửa con hẻm tối tăm thì một bàn già ngồi bệt bên vệ tường, người nơi này thường ngại tiếp xúc với nhau, tốt nhất tôi nên lướt ngang thì bà ta lên tiếng.
“Này chàng trai trẻ, ta thấy chiếc quân short cậu đang mặc hiện thời không hợp với cái áo cậu đang mặc, đúng không?”
Tôi chỉ muốn trả lời qua loa cho xong chuyện nhưng như thế có lẽ bà ta lại hỏi thêm, chi bằng tôi trả lời mục đích rồi cho qua nhanh mà thôi.
“À vâng! Cái thắt lưng của cháu bị hư nên phải mua cái mới! Thôi chào bà nhé!”
“Này chàng trai trẻ, thật trùng hợp, ta cũng có một cái thắt lưng còn mới tinh ta tính mua tặng cháu ta nhưng nó lại đột ngột mất. Cháu hãy nhận giúp ta coi như quà tặng nhé!”
Lưỡng lự trước lòng tốt của bà già đó, tôi không biết nên làm gì, dù gì hồi nhỏ ba má vẫn thường căn dặn không được nhận đồ của người lạ. Bây giờ tôi đã lớn và ý thức được nhiều chuyện, cơ mà nhận quà ai mà không thích, thế là tôi nhận quà của bà ta, cảm ơn rồi quay về nhà. Đứng trước chiến gương đứng, tôi có thể thấy toàn bộ mặt trước của cơ thể. Chiếc thắt lưng mới này khá lạ, một màu đen toả khắp nơi, nó đủ dài để có thể xỏ vào đỉa quần, nhưng nó lại có những hoạ tiết răng cưa được may dích dắc nhau. Điều lạ lùng ở nó là tôi có một cảm giác gai thắt lưng khó tả cứ như có những chiếc chân be bé của loài bò rết đang cắm phập vào tôi. Có lẽ tôi chỉ tưởng tượng thôi nhưng lâu rồi tôi chưa có cảm giác này từ hồi ba mẹ tôi…. Có lẽ tôi đã suy nghĩ mông lung quá, tôi không bao giờ muốn nhắc lại chuyện đó nữa.
Mười hai giờ trưa, cái nắng gắt gỏng sà trên cái mái tôn, hấp nóng mọi vật thể phía dưới nó. Tôi đổ mồ hôi như tắm bỏ vài giấy tờ cần thiết cho buổi phỏng vấn vào cặp, đảm bảo rằng chiếc kẹp hồ sơ không rớt ra ngoài và không quên mang theo một chiếc bút dự phòng. Tôi đóng cửa cẩn thận rồi dắt chiếc Wave ra khỏi cổng, khoá chốt và kiểm tra sơ lược một lần nữa cho chắc ăn rồi phóng đi.
Tôi lao ra đường phố giữa cái trời nắng chói chang này, ánh nắng bị các nhà cao tầng che mất cộng thêm những cái cây xanh che đi một phần cái nóng của nó. Mấy năm gần đây thành phố phát triển mạnh ở mảng du lịch, nó mọc khách sạn và các khu cao tầng nhanh như nấm, lúc nào trên đường cũng có rất nhiều đoàn du lịch. Thành phố đã quy hoạch các con đường, các cầu vượt được xây thêm để phục vụ họ, khốn khổ cho những kẻ thất nghiệp như tôi, tiền làm ra thì không có còn tiền thuế ngày một tăng thêm, khốn kiếp cái hệ thống hành chính này. Chiếc xe vẫn lao đi với tốc độ vừa phải, mặc dù đã có chiếc nón bảo hiểm che bớt đi ánh nắng nhưng cái nóng nó vẫn phà vào sau gáy tôi thậ khó chịu. Những con thiêu thân lao ra nắng nóng và đốt cháy chính mình trên cái vỉa hè kia chỉ để ngắm cảnh. Mặc kệ bọn họ, đèn xanh đã bật tôi lao ra quốc lộ, làn xe chạy rất nhanh và không khí nóng đến mức nó bị bóp méo khiến hình ảnh phía trước bị biến dạng. Đột ngột, ở bụng tôi bỗng thắt lên dữ dội, tôi loạng choạng tấp vào bên lề, một cơn đau bất thường từ một người đã chuẩn bị trước. Cơn đau chỉ mới xuất hiện một lần trước đó sau khi… tôi nhận chiếc thắt lưng từ bà già bí ẩn kia. Chắc tôi tưởng tượng thôi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được. Tôi nhìn vào đồng hồ thì ôi mẹ ơi đã hơn mười hai ba mươ bảy phút và tôi phải mất đúng hơn ba mươi phút hơn mới đến được chỗ đó. Tôi phóng như bay, cuối cùng đã đến đó nhưng lại trễ hơn hai hay ba phút để đến được chỗ phỏng vấn. Họ vẫn nhận phỏng vấn nhưng không khí trong đó thật ngột ngạt khó tả.
Nội dung phỏng vấn chủ yếu xoáy vào kinh nghiệm và bằng cấp của tôi. Tôi học ngành CNTT, một ngành cần rất nhiều kinh nghiệm và kiến thức, nhưng với đại số các công ty gần đây họ quan trọng hoá bằng cấp nhiều hơn là từ miệng của ứng viên. Họ liếc nhìn qua hồ sơ của tôi, những con mắt ái ngại nhìn tôi qua lại rồi họ nói.
“Hồ sơ của anh khá được, không có nhiều bằng cấp lắm nhưng đổi lại anh có nhiều kinh nghiệm. Tuy nhiên quản trị viên của chúng tôi đã---”
Và họ lại bắt đầu điệp khúc đó, chúng tôi đã có người như anh và từ chối. Trong lúc đó tôi chỉ thầm cầu mong cái thằng đó chết đi cho rảnh để tôi có thể lấp chỗ của nó, tôi cầu nguyện đến mức cơn đau bụng kia quay lại với tôi. Tôi đau đớn đứng đậy cúi chào nhà tuyển dụng và bắt đầu bước ra khỏi cửa. Có một ai đó đứng ngay cửa với một bộ mặt hốt hoảng lao nhanh vào phòng.
“Nguy rồi giám đốc ơi, quản trị server đã chết rồi ạ! Anh ấy đột nhiên sùi bọt mép sau đó thì tim ngừng đập!”
Tôi có nghe nhầm không, mới vừa mấy phút trước tôi đã ước thằng đó nó chết và ngay sau đó tôi nghe thấy cái tin động trời này. Tôi không thể tin vào tai mình nữa, liệu có chăng đây có phải sự trùng hợp không. Mà không phải việc của tôi, tôi đi thẳng ra nhà để xe rồi với cái mặt sầu não vì thất bại, tôi quay về nhà.
Tối hôm đó bữa tối chỉ có một ổ bánh mì và ấm nước nguội tôi nấu từ bữa trước, tôi không còn nhiều tiền nữa rồi và tiền tháng lại sắp tới. Có lẽ kiểu này tôi phải hạ mình làm những công việc phổ thông mà thôi. Ăn xong bữa tối rồi tôi đi tắm, tôi thoa xà bông rồi thoa khắp người, đến thắt lưng thì có một vết cắn lạ lùng hình chân rết phủ quanh đó. Vết thâm lại vừa y các hoạ tiết có trên chiếc thắt lưng, tôi nghĩ có lẽ mình thắt quá chặt chăng. Tôi bỏ qua nó và lau người xong rồi mặc quần áo vào, đi vào phòng và dự định lên mạng tìm kiếm một công việc khác thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là những người phỏng vấn tôi ban trưa, họ nói rằng do quản trị của họ qua đời đột ngột, tôi có thể nhận việc vào ngày mai, tôi cảm ơn họ cúp máy. Trời ơi, tôi đã đậu phỏng vấn vì cái điều mà tôi đã cầu nguyện, đó không phải là một cách chính thống để nhận việc. Tôi vui mừng leo lên giường và không quên cài đặt báo thức, tối hôm đó tui mừng đến nỗi gần như không ngủ được.
Tôi ngủ và trong giấc ngủ đó tôi mơ thấy mình đang đi du lịch trên một chiếc máy bay. Đó là ba năm về trước, tôi nhìn sang bên cạnh là ba mẹ tôi vẫn đang cười đùa với nhau. Tôi và ba mẹ đã trúng thưởng một vé đi Nhật Bản nhờ trò rút thăm trúng thưởng, chúng tôi rất hào hứng chuẩn bị cho chuyến đi, chúng tôi còn khoe với họ hàng rằng sẽ đem và rất nhiều hình chụp về để khoe. Dù tôi rất vui nhưng ba mẹ tôi vẫn là người vui nhất, mấy chục năm sinh sống họ không hề có một chút nào ngơi nghỉ chỉ để lo cho gia đình, ít nhất trong cuộc sống này có một cuộc đi chơi đúng nghĩa. Tôi vui lây cho họ, và cho chính bản thân mình đến mức đêm trước ngày đi tôi đã thức suốt đêm cho đến tận hôm sau. Sáng dậy, trên đường đón taxi đến sân bay, tôi đã gật gù nhiều lần. Ba mẹ nhắc nhở tôi nên nhanh chân lên làm thủ tục chuyến bay. Tôi đã choáng ngợp với mọi thứ trên đó. Máy bay bay được ba tiếng thì đi đến một vùng biển, và trời đã đêm, sau khi ăn tối tôi cảm thấy buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi, ba mẹ vẫn đang cười đùa.
Tôi tỉnh dậy trong trạng thái đau đầu dữ dội và điều đầu tiên tôi thấy là tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng, xung quanh rất nhiều dụng cụ y tế. Tôi lờ mờ đoán được mình đang ở trong bệnh viên, nhưng làm thế nào mà như thế, tôi đang ở trên máy bay mà. Sau khi được bác sỹ kiểm tra kỹ càng, hai người cảnh sát đến báo cho tôi một tin động trời. Cha mẹ tôi đã chết cùng với phi hành đoàn trên đó, chỉ mình tôi còn sống, họ không thể tin được điều kì diệu đã xảy đến với tôi, tôi chỉ bị chấn động não và một vài chấn thương phần mềm. Tôi đã sốc nặng với cái tin đó, năm đó tôi đúng mười bảy tuổi. Người thân duy nhất của tôi qua đời, để lại một căn nhà và nơi tin cậy phải nhờ các cậu các cô, suốt quãng thời gian hai năm sau đó, tôi tốt nghiệp và đi học lên cao, cú sốc tinh thần còn đó, tôi tốt nghiệp đại học không lấy một người bạn. Sau đó tôi nguôi ngoai và bắt đầu có một công việc nho nhỏ do cậu tôi giới thiệu. Tôi bán căn nhà của ba mẹ và những kỷ vật rồi đi mua một căn nhà riêng, sống một mình và không kết giao với ai.
Chiếc chuông điện thoại đổ lên liên hồi, đánh thức cơn mê ngủ của tôi. Ngồi dậy và ôm chân mình, tôi đã khóc vì ký ức tồi tệ đó lại quay về với mình. Ngày đầu tiên đi làm, tôi không thể trễ được, ăn qua loa và mặc quần áo vào rồi phóng tới chỗ làm. Môi trường ở đây khá là thoải mái, ngoài các công việc theo lịch cụ thể, tôi còn rảnh khoảng sáu tiếng mỗi ngày. Điều xảy ra sau đó mới thật sự là kỳ quặc, một người đồng nghiệp của tôi khá là xấu tính, anh ta thường hay lấy công những việc tôi làm rồi gán cho anh ta này nọ. Nếu tôi phản ứng lại, anh ta sẽ khiển trách và nói xấu tôi, tôi đã thầm ước rằng anh ta gặp chuyện không may để cho nhớ đời. Ngày hôm sau, anh ta gặp một tai nạn xe cộ, cảnh sát khám hiện trường phát hiện vân tay tôi trên một tờ giấy anh ta mới in cho tập tài liệu báo cáo. Tất nhiên lúc đó tôi có thể chứng minh mình vô tội nhưng điều kì lạ là vân tay tôi lại xuất hiện ngay sau khi anh ta in bản tài liệu đó. Bên cảnh sát không thể buộc tội tôi, điều đó không có nghĩa gì cả.
Một lần khác một nữ văn phòng xinh đẹp, khiến cho đàn ông trong phòng nhiều người tán tỉnh mà không được. Cô ta khá là xấu tính khi từ chối bất kì người đàn ông nào, và rêu rao những thói xấu mà họ không có lên các mạng xã hội rồi cười thích chí, tội nghiệp cho gã nào dính phải cô ta. Tôi đã ước thầm rằng cô ta sẽ bị trừng trị thích đáng. Ngày hôm sau, theo báo cáo của cảnh sát cô ta đã tự lấy dao rạch mặt mình rồi lấy lửa đốt. Điều điên rồ tiếp theo xảy đến là có vân tay của tôi trên đó, tất nhiên là tôi chứng mình mình ngoại phạm nhưng có vẻ mấy ngày nay tôi cảm thấy mình bị theo dõi. Tôi ngồi trên giường, xâu chuỗi lại những tình huống đó, ngay khi tôi vừa ước điều xấu xảy đến với họ, tôi lại gặp một cơn đau bụng kinh hoàng và rồi sau đó họ gặp nạn, có dấu vân tay của tôi trên những vật dụng của họ.
Tôi cảm thấy nóng rát và đau nhói ở phần thắt lưng của mình, tôi nhìn xuống thì thấy những hoạ tiết kia đã biến thành những mảnh kim loại và cắm chặt vào da thịt mình. Tôi không thể gỡ nó ra được, nếu tôi muốn gỡ nó ra thì nó lại cắm sâu hơn nữa, cứ như thể nó là sinh vật sống vậy. Ngày hôm sau tôi nghỉ làm đến bệnh viện hòng lấy nó ra, các bác sỹ bó tay với nó nói rằng mỗi chân kim loại nói liền với mạch máu với hệ thần kinh của tôi, nếu không cẩn thận tôi sẽ chết. Họ nói rằng chưa bao giờ gặp tình huống nay và bảo cái này chắc may các bà phủ thuỷ hoặc thầy trừ tà mới làm được.
Thầy trừ tà như, hình như tôi đã nghe thấy điều này ở đâu rồi. Tôi nhớ rồi, ngay sau khi ra viện từ hồi cú sốc trước, một bà thầy bói tự xưng là nhà trừ tà bảo tôi rằng, mạng tôi bị sao chiếu mạng bởi cái chết rất lớn. Rồi đưa cho tôi tấm danh thiếp, lúc đó tôi cho đó là điều nhảm nhí rồi quăng vật vạ đâu đó. Nếu lời bà ta là đúng, tôi phải nhanh chóng liên hệ mới được. Tôi lục tung căn nhà cốt để tìm nó, và cuối cùng tôi tìm thấy nó nhăn nhó trong chiếc hộp kỷ vật của ba mẹ. Nơi ở của bà ta rất xa, tuốt tận trong rừng ở Thái Lan!!! Thái Lan, ư cái nơi này gắn rất nhiều với truyền thuyết ma quỷ.
Nhiều ngày trôi qua, tôi thu xếp công việc rồi đến đó, rất khó khăn để tìm một người như thế. Như thể họ muốn bảo vệ bà ta cho đến khi tôi bảo họ tôi mắc một lời nguyền, họ mới chỉ đường. Căn chòi được dựng giữa các cây to cao, nhìn như những căn nhà của phù thuỷ trong các bộ phim kinh dị. Tôi định gõ cửa thì cánh cửa tự mở ra, một giọng nói phụ nữ thều thào mời tôi vào. Tôi nói ra mục đích đến đây, bà ta nhìn tôi rồi nói.
“Ta biết mục đích của cậu chàng trai ạ, ta biết cậu từ lúc thảm kịch kia xảy đến. Rất tiếc ta báo rằng lời nguyền này có thể tước đoạt linh hồn cậu và đẩy cậu xuống địa ngục. Chiếc thắt lưng đó bản thân nó đã là một con quỷ, nó thu hút người nào cần nó bằng bất kì cách nào. Chỉ có một cách nhưng cái giá phải trả rất đắt.”
“Xin bà, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, kể cả phải bán tất cả gia tài.”
“Cậu phải giết chết ta rồi mang trái tim vào trong hang sâu, rút máu trong đó nhỏ đúng bốn giọt vào chiếc thắt lưng. Nó sẽ mở ra nhưng cậu sẽ bị tất cả mọi người trên thế gian này đuổi giết.”
“Nhưng thưa bà, tôi không thể làm như thế được. Tôi chưa từng giết người, sao có thể--”
“Cậu đã giết người! Chính cậu đã giết tất cả mọi người trên cái máy bay đó, kể cả cha mẹ cậu, cậu là chúa quỷ hồi sinh trong thân xác con người. Và rồi con quỷ thắt lưng kia sẽ tước đoạt linh hồn cậu, ném cậu lại nơi đã đi để một lần nữa thống trị địa ngục.”
“Không thể nào----”
“Hành trình của cậu bắt đầu, ta không thể nói gì hơn, hành trình của ta đến đây là kết thúc!”
Lão bà nói xong, lấy con dao rạch ngực ra rồi móc lấy tim cho tôi xong thì gục chết. Tôi bàng hoàng không nói nên lời, bên ngoài kia những người đó tập trung lại từ lúc nào và bắt đầu hò hét.
“Giết nó, nó giết thầy trừ tà của chúng ta rồi!”
“Các bác bình tĩnh, không phải tại cháu đâu---”
“Giết nó, con quỷ nói láo!”
Tôi chạy rất lâu sau đó….
Tôi đang chạy vội vã, cơn tức ngực đập vào lồng ngực dồn dập tôi, tôi muốn nghỉ nhưng thời gian không cho phép điều đó. Từng tốp người đang đuổi sau lưng, xẻng và cày cuốc đang theo sau chỉ chờ chực đâm vào tấm lưng này. Từng tốp đốt thắp sáng trưng cả cánh rừng này, tiếng chó sủa và cả tiếng chửi thề hoà vào mùi không khí đuổi giết này. Tôi chạy rồi lại té, tay tôi run rẩy cào cấu lên mặt đất phủ đầy lá khô, đôi chân đẫm máu đang làm chậm bước chân chạy trốn, và cái thắt lưng đáng nguyền rủa này, nó đang cấm phập cái gai sắt nhọn vào da thịt tôi. Chiếc thắt lưng bị nguyền rủa này hiện tại đang bám cứng vào lưng quần tôi, chỉ là một món quà và nó gây ra vô số chuyện không may. Tôi đứng dậy chạy tiếp, chạy tiếp chuyến hành trình vô tận này, tôi mệt lắm, hãy cho tôi nghỉ.
Nhưng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ để thoát khỏi nó mãi mãi, tôi đã đến nơi nhưng có thứ gì đó giữ chân tôi lại, định vị tôi. Và rồi cái thắt lưng cắn đứt nửa người tôi. Tôi thoi thóp và rồi tôi đã ước hãy chấm dứt mọi chuyện điên rồ này, tôi muốn quay lại thời lúc bắt đầu. Một cái lỗ xuất hiện phía dưới kéo tôi xuống phía dưới, nó nóng và đang dần thiêu cháy nhãn cầu, sau đó chỉ còn một màu đỏ.
Tôi đi làm lại, mọi người đã trở lại bình thường, chiếc thắt lưng không còn nữa. Tôi yên tâm sẽ có một cuộc sống mà không phải bị quỷ ám nữa bởi vì tôi thật sự đã thành quỷ rồi, một con quỷ với đôi mắt của quỷ, soi nó trong gương thật là đẹp đẽ.
Nhận xét
Đăng nhận xét